Có Phải Anh Muốn Hôn Em Không?
Khi Tô Cận 27 tuổi, có một cô gái 17 tuổi chuyển đến nhà. Anh được cho biết, đây là vị hôn thê được đính hôn từ trong bụng mẹ của anh. Bạn bè đều ồn ào rằng Tô tổng nổi tiếng solo từ trong bụng mẹ thì ra sớm đã có chủ. Tô Cận thong thả ung dung cài nút áo sơ mi, nhẹ nhàng bâng quơ phun ra một câu: "Cô ấy không phải gu của tôi." Lần đầu gặp nhau, vẻ mặt Tô Cận lãnh đạm nói: "Tôi sẽ không cưới em." Khuôn mặt Thích Nguyệt đỏ bừng, chân tay luống cuống cúi đầu. Lúc này, lời nói của Tô Cận khắc sâu vào trong lòng cô. Một đoạn thời gian sau, Tô Cận phát hiện, mỗi sợi tóc của Thích Nguyệt đều khiến anh yêu thích. Lúc sau anh tâm tâm niệm niệm muốn thực hiện hôn ước sớm một chút, cưới cô gái nhỏ về nhà cưng chiều cả đời. Ngày nọ, anh thấy cô gái nhỏ cắn môi, dịu dàng nói với người khác: "Tô Cận sẽ không cưới tôi, tôi mãi mãi sẽ không thích anh ấy đâu." Tô Cận: "... Shit!"Tạm Biệt Hoàng Hôn
Truyện "Tạm Biệt Hoàng Hôn" của tác giả Bán Nguyệt Bán Tiêu kể về Đường Nặc là chủ của một tiệm bánh kem, nhưng cứ khi mặt trời đang dần ngã về tây, thời điểm chạng vạng, cậu lại đóng cửa, lặng lẽ đợi trời dần tối. Các khách hàng quan của tiệm đều tiếc nuối nói: “Đóng cửa trễ một chút thì được hơn đấy, giờ tan tầm này mới nhiều người!” Nhưng Thẩm Du Ninh lại khác. Chỉ có Thẩm Du Ninh sẽ đề nghị rằng: "Anh có thể ngắm hoàng hôn cùng em không?"Chị Gái Giả Mạo Tôi Là Mối Tình Đầu Của Boss
Năm ấy Tạ Đường 15 tuổi, cô đã cứu người cô thầm thương khỏi cơn sóng thần, cậu ấy cảm động, hứa rằng sau này lớn lên sẽ lấy cô. Thời gian trôi qua, cậu thiếu niên kiêu ngạo ấy trưởng thành, trở thành một người âm trầm, lạnh lùng. Thế nhưng cậu ấy lại có thể dịu dàng, nhu tình với một cô gái, mà người đó....không phải cô. Người mà anh muốn chung sống đến hết đời, cũng không phải cô. Nữ chính chỉ biết trơ mắt nhìn chị gái giả mạo mình, đường đường chính chính đính hôn với anh, còn mình lại trở thành nữ phụ độc ác muốn ngáng chân. * Trở lại điểm xuất phát, Tạ Đường tuyệt đối sẽ không cứu Lục Trác trong trận sóng thần năm đó nữa, mặc kệ anh ta tự sinh tự diệt. Thế nhưng vào một ngày đi học nào đó, hành lang yên tĩnh bỗng nhiên lại xôn xao, mọi người bàn ra tán vào. Sau đó, tất cả bạn học tránh ra hai bên, nhao nhao nhường đường. Bệnh nặng chưa khỏi, sắc mặt Lục Trác tái nhợt đi từ cuối hành lang lên. Trong nháy mắt Tạ Đường thấy vẻ mặt sáng lên của người chị, cảm thấy vô vị, xoay người muốn rời đi. Nhưng lúc này đây, nam thần mà chị mình tha thiết ước mơ hai kiếp, lại đang nắm lấy tay cô. Cả đêm qua, Lục Trác đều mơ thấy những giấc mơ lộn xộn liên quan đến kiếp trước... Bảo bảo rất oan ức đây này, chờ đợi cả đêm, dầm mưa cả đêm, sắp sốt thành viêm phổi rồi, thế mà tiểu mỹ nhân ngư của anh lại không xuất hiện: “Sao tối qua lại không đến?” —— * Mối tình đầu ( Bạch nguyệt quang) Có một so sánh khá nổi tiếng hồi trước (cũng không biết là của tác giả nào nữa) thường hay được nhắc đến trong truyện ngôn tình, nội dung đại khái là: Trong cuộc đời một người đàn ông thường có hai loại hoa: một đóa hoa hồng trắng cùng một đóa hoa hồng đỏ. Nếu anh ta chọn hoa hồng trắng, nhiều năm sau hoa hồng trắng biến thành hạt cơm dính bên mép, hoa hồng đỏ trở thành nốt ruồi son (chu sa chí) trên ngực. Còn nếu anh ta chọn hoa hồng đỏ, sau này hoa hồng trắng liền thành ánh trăng sáng (bạch nguyệt quang) đầu giường, còn hoa hồng đỏ chính là vết máu muỗi.Cô Béo Yêu Đương Cùng Tổng Tài
Bạn đang đọc truyện Cô Béo Yêu Đương Cùng Tổng Tài của tác giả Vạn Lâm Cốc. Có một cô gái đã đi xem mặt rất nhiều lần mà vẫn chưa gặp được người định mệnh của mình Phải chăng vì cô béo? Phải chăng vì cô không được xinh đẹp như những cô nàng thon thả, cân xứng kia? Cô cũng rất buồn,nghĩ tới cha mẹ mình luôn mong cô tìm được nơi nương tựa, đành cổ vũ mình tiếp tục sự nghiệp tìm người yêu. Đến lần xem mắt thứ một trăm lẻ một, cô lại vớ được vị tổng tài anh tuấn... Nhưng mà, hình như người ta cũng có người yêu rồi, làm sao đây nhỉ???Về Bên Anh
Thể loại: đô thị, ngọt, sủng Chuyển ngữ: Fleur Biên tập: Iris Nguồn convert: Củ Lạc TTV Nguồn raw: Tấn Giang Độ dài: 44 chương Giới thiệu 1: Trong bệnh viện các y tá có một câu nói ưa thích đó chính là: Bác sĩ Bạch nhà chúng ta vừa giỏi vừa tốt bụng lại đẹp trai hơn cả Dương Dương. Bác sĩ Bạch nghiêm túc sửa lại: tôi không phải của nhà các cô. Nhóm y tá: Thế anh là của ai. Khi đó trên khuôn mặt nghiêm túc của bác sĩ Bạch mới có ý cười: Tôi là của Tần Ca Nhóm y tá: Tần Ca là ai? Nếu câu hỏi này để cho nhóm fan kì cựu trả lời thì nhất định là: Đó chính là tên Đại Đại nhà chúng tôi...năm đó và sau đó Đại Đại chính là một huyền thoại đó. Bác sĩ Bạch lúc này lại nghiêm túc nói rằng: Cô ấy là của tôi không phải của mọi người. Giới thiệu 2: Bạch Khải Gia: Không phải là em nghi ngờ tay nghề của anh đấy chứ? Tần Ca vội vã lắc đầu: Không đâu. Bạch Khải Gia: Muốn giấu anh bao lâu hả? Cho rằng anh thực sự không nhìn ra ư? Tần Ca ảm đạm: Ồ, vậy… rất tốt. Bạch Khải Gia: Không có gì muốn nói? Tần Ca: … Ừm. Bạch Khải Gia: Vậy đi ra ủy ban, anh đã cầm theo sổ hộ khẩu của em. Tần Ca kinh ngạc: Sao anh có sổ hộ khẩu của em? Bạch Khải Gia: Mẹ vợ đưa. Tần Ca vừa đi vừa khóc lóc: Em em em em xin chủ động khai báo! Bạch Khải Gia hôn cô: Được rồi, về sau muốn đi đâu thì nói với anh, anh sẽ đẩy xe lăn cho em, đừng khóc. Bác sĩ khoa chính hình vs tác giả truyện tranh Lời thề kết hôn của họ là: Cho dù sinh lão bệnh tử cũng không rời xa nhau.Em Nói Xem Có Trùng Hợp Không?
Văn Án: ✏️Giới thiệu 1 Sau khi tốt nghiệp nghiên cứu sinh, Trần Nhiễm Âm nhậm chức tại trường Trung học số 2 Đông Phụ, trở thành một “cô giáo quốc dân”. Trong lớp có một học sinh nam cá biệt, song hoàn cảnh lại vô cùng đáng thương, cha mẹ đều đã mất, người giám hộ duy nhất là cậu ruột, mà người cậu này lại có vẻ không quá đáng tin. Một ngày nọ, Trần Nhiễm Âm đến thăm gia đình của học sinh nam đó, cuối cùng cũng gặp được người cậu của ma vương lớp mình, trùng hợp lại là Cố Kỳ Châu. Nhân duyên trên đời thật khiến cho người ta phải bất ngờ, anh Cố trong lời đồn ấy thế mà lại là bạn học cũ của cô, càng đáng nói hơn, người này chính là vị bạn trai cũ đã bị cô đá năm đó… ✏️Giới thiệu 2 Cố Kỳ Châu trịnh trọng lên tiếng hỏi: “Cô giáo Trần, cháu ngoại tôi rốt cuộc đã phạm phải lỗi gì? Còn phiền cô tự tới đây một chuyến nữa.” Trần Nhiễm Âm như ngồi trên đống lửa: “Xảy ra mâu thuẫn với bạn học ở lớp khác, nguyên nhân lại là vì một bạn nữ.” Cố Kỳ Châu hơi híp mắt, cười cười thờ ơ nói: “Những chuyện này, năm đó cô giáo Trần hình như cũng làm không ít nhỉ?” Trần Nhiễm Âm: “…” #Người trong giang hồ, sao có thể né được đao thương? #Quá khứ chia xa, tương lai gặp lại. #Mọi chuyện mình làm, sớm muộn cũng được đền đáp!Mười Hai Năm Kịch Cố Nhân
Giới thiệu Năm Quang Tự thứ ba mươi, nhà họ Thẩm bị kẻ gian hãm hại, Thẩm Hề là người sống sót duy nhất sau thảm án diệt môn. Sau nhiều năm trốn chui trốn lủi, nhờ được cậu ba nhà họ Phó cứu giúp, cô rời khỏi Trung Quốc và bắt đầu những năm tháng cần mẫn học y trên đất Mỹ. Cậu ba Phó Đồng Văn vốn phong lưu nổi tiếng kinh thành, có thể vì một nụ cười của người đẹp mà vung tiền không tiếc. Nhưng có ai ngờ ẩn sau dáng vẻ tùy tiện phóng túng ấy lại là một trái tim ngập tràn nhiệt huyết, luôn đau đớn khôn nguôi trước cảnh nước mất nhà tan. Anh và cô cách biệt muôn trùng khơi, sợi dây liên lạc mong manh duy nhất chỉ là những bức thư viết vội. Thế rồi khi một lần nữa hội ngộ nơi xứ người, trong những tháng ngày lênh đênh trên biển trở về với tổ quốc, giữa họ lại bất chợt nảy nở một tình yêu chân thành, tha thiết. Song vào thời khắc con tàu cập bến, thứ chờ đợi họ phía trước là bão tố làm rung chuyển thời đại, là mối thù gia tộc tưởng như đã ngủ yên. Lúc ấy, đôi bàn tay đang nắm chặt liệu có vì thù hận mà buông lơi? Tình yêu và lý tưởng của họ liệu có thể vượt qua cơn sóng dữ? * Yêu em từ thuở mới quen, tình dài sánh ngang trời đất * Tôi có thể bảo vệ cô ấy đêm nay, thì có thể bảo vệ cô ấy cả đờiYêu Em Một Lời Khó Nói Hết
Văn án Lộ Phân Phân nghi ngờ chồng cô ấy là một con robot. Kết hôn nửa năm, cuộc sống vợ chồng vẫn luôn hoạt động theo lịch trình: —-7:30 sáng – moah moah. —-12:30 trưa – Đi ăn trưa. —-21:30 tối – Trong sáng đắp chăn bông ngủ. Mỗi tháng vào ngày 15 âm lịch – trong thẻ cô sẽ có thêm 100.000 nhân dân tệ(~352.229.000VNĐ). Người đàn ông cứng nhắc này, quý trọng lời nói hơn cả vàng, không hiểu phong tình, không bao giờ nổi giận với cô, chịu thương chịu khó, khả năng kiếm tiền số một, trông như một thành phẩm AI được bán ngoài thị trường. Lộ Phân Phân càng nhìn càng thấy ngũ quan của chồng mình giống như một nhân vật được điêu khắc nhân tạo, tinh xảo quá mức, hơn nữa tính cách cũng rất lãnh đạm không giống như con người. Mấy tháng sau… Lộ Phân Phân nhìn thấy kết quả của que thử thai rồi vô cùng sửng sốt: Người máy này thực sự đã làm cô mang thai!!! Minh Thì Tiết đỡ trán, khẽ nhíu mày: Anh thực sự nhạt nhẽo như vậy sao? Một câu tóm tắt: Chồng tôi chỉ biết nạp tiền vào thẻ tôi thì phải làm sao đây? Hàm ý: Gieo nhân nào gặt quả đấy.Bắt Được Một Anh Trung Khuyển Thẹn Thùng
Văn án Tống Ý Dung sống tiêu cực, chán đời, đối với tiền tài, thời gian, thân thể đều xem nhẹ, sống thế nào cũng được. Cậu biết đây là bệnh tâm lý, nhưng cậu xem qua rất nhiều bác sĩ tâm lý đều không làm nên chuyện gì. Tống Ý Dung thậm chí nghĩ, nếu có thể chết sớm một chút thì tốt rồi, cậu không còn mơ ác mộng liên tục, đêm đêm ngủ không yên. Bác sĩ kiến nghị cậu nên tìm địa phương yên tĩnh mà giải sầu, Tống Ý Dung cảm thấy buông tâm cũng không mất điều gì, vì thế thu thập hành lý rời đi thành thị, đến thôn trấn nhỏ nào đó thuê phòng ở. Tống Ý Dung phát hiện, nam nhân cao lớn ở cách vách thường hay nhìn lén cậu, còn thực dễ dàng đỏ mặt, khờ đến đáng yêu. Buổi tối tắm xong, Tống Ý Dung mặc kiện áo trắng hở ngực, đứng ở ban công phơi quần áo, nam nhân vừa vặn đi ngang qua, chắc là mới từ ruộng về, trên người thấm mồ hôi. Tống Ý Dung gọi anh lại: “Này, anh muốn lên đây ngồi chung không?” Nam nhân bỗng chốc ngừng bước chân, ngẩng đầu nhìn cậu một cái, lại cuống quít cúi đầu, lỗ tai hồng hồng, âm thanh thực buồn: “Không được.” Tống Ý Dung ghé vào lan can, ngữ khí cố ý mang theo ái muội cùng dụ dỗ: “Vì sao không được? Sợ tôi khi dễ anh à.” Nam nhân cúi đầu, nghẹn một lúc lâu, mới nhảy ra hai chữ: “Không sợ.” Tống Ý Dung cười rộ lên: “Không sợ vậy anh vì sao không dám nhìn tôi?” Nam nhân cúi đầu càng thấp, lỗ tai càng đỏ. Tống Ý Làm làm sao cũng không ngờ được người nam nhân này sẽ thay đổi cuộc đời mình thành dương quang rực rỡ cùng mùa xuân. Một câu tóm tắt: Yêu nhau khi mặt đỏ. Lập ý: Nỗ lực phấn đấu, tích cực hướng về phía trước.Quả Chanh Nhỏ
Tên Tiếng Trung: 小柠檬 Tác giả: Mộ Từ Thể loại: Ngọt sủng, Nữ truy, Thầm mến, Thanh mai trúc mã, Thanh xuân vườn trường, 1v1, Song xử, HE Độ dài: 51 chương + 1 phiên ngoại Nguồn: Tâm Tít Tắp (Wikidich) Editor: Sông Nhỏ | Văn án | Khi Tô Hoài 6 tuổi, các bạn nhỏ ở nhà trẻ đều biết có một cô bé mỗi ngày đều đi theo cậu. Thậm chí còn có bạn nam mách cô giáo: “Cô ơi, Ninh Manh lại chạy sau mông Tô Hoài rồi kìa!“ Khi Tô Hoài 14 tuổi, toàn bộ học sinh sơ trung đều biết cậu cùng một bạn nữ “như hình với bóng”. Thậm chí còn có người mách lẻo với thầy giáo: “Thầy ơi, Tô Hoài và Ninh Manh yêu sớm đấy ạ.” Khi Tô Hoài 17 tuổi, toàn bộ trường Nhất Trung đều biết có một bạn học nữ lì lợm quanh cậu. Thậm chí còn có bạn nữ yêu thích cậu nói với giáo viên: “Cô ơi, bạn Ninh Manh mỗi ngày đều quấy rầy bạn Tô Hoài học tập ạ!” Mãi cho đến một ngày, Ninh Manh được một nam sinh khác gọi ra ngoài bày tỏ. Nam sinh kia đỏ mặt: “Ninh Manh, tớ thích cậu.” Ninh Manh lễ phép trả lời: “Cảm ơn, nhưng tớ thích Tô Hoài.” Nam sinh kia không cam lòng: “Tớ nghe nói cậu ta không thích cậu đâu!” Nhưng chưa nghe được câu nói tiếp theo của Ninh Manh, thì cô bé đã bị một nam sinh đột nhiên xuất hiện kéo đi. Trước mặt bao nhiêu người, Tô Hoài chỉ nói: “Đừng nghe tin vỉa hè!” Đó là lần đầu tiên vẻ mặt mọi người đều giống nhau, đều trợn mắt há hốc miệng… Thì ra, là tin đồn thất thiệt. 柠檬 |Níngméng|: Quả Chanh 宁萌 |Níngméng|: Ninh ManhYêu Đương Đoan Chính
Truyện Yêu Đương Đoan Chính của tác giả Tây Tây Đặc kể về Yến Hảo là một người nhan cẩu chân chính, là kiểu người rất dễ bị vẻ đẹp làm cho xiêu lòng. Thế nên vừa nhìn thấy Giang Mộ Hành ngay từ ánh mắt đầu tiên, cậu đã rất muốn trở thành người yêu của anh ấy.Bạn Trai NPC Nhà Tôi
Bạn đang theo dõi truyện hay mới Bạn Trai NPC Nhà Tôi của tác giả Bình Sinh Hoan rất hấp dẫn và lôi cuốn. Đọc truyện bạn đọc sẽ được dẫn dắt vào một thế giới mới lạ, những tình tiết đặc sắc, đọc truyện Ngôn Tình, Đô Thị, Huyền Huyễn, Khác này để trải nghiệm và cảm nhận bạn nhé. Tên truyện: Bạn Trai NPC Nhà Tôi Tác giả: Bình Sinh Hoan Thể loại: Đoản văn, Hiện đại, Tình đơn phương, Góc nhìn nữ chính, HE Số chương: 5 Editor: Vựa Khoai Họ Đường Giới thiệu: Tôi đi chơi escape room với chàng trai mà tôi đơn phương. Khi nhìn thấy nhân vật trong game, anh không chỉ quay đầu bỏ chạy mà trước khi chạy, anh còn đẩy tôi vào lòng nhân vật. Tôi: “…” Sau đó, tôi sợ đến mức nhũn cả chân nên được nhân vật bế ra ngoài.Sau Khi Sủng Văn Kết Thúc
Sau khi sủng văn kết thúc… đương nhiên là chấp nhận đòn đánh hiểm ác của hiện thực rồi Từ khoá tìm kiếm: Nhân vật chính: Bạch Tiểu Tiểu; vai phụ: Mặc Dạ Một câu giới thiệu: chấp nhận đòn đánh hiểm ác của hiện thực Lập ý: Ít đọc mấy bộ ngọt văn vô bổTên Ngốc Đó Là Kẻ Ngốc Nhất Thế Gian Này
Những kẻ ngốc trên đời này nhiều vô kể. Nhưng bản thân họ cũng có những giấc mơ đơn thuần và tình yêu chân thành. Ngốc đến mức chỉ chung thủy yêu một người và cũng sẽ không bao giờ buông tay. Cho nên cho dù là kẻ ngốc nhất thế gian này, cũng sẽ có ngày đợi được hạnh phúc thuộc về bản thân. Bạn biết không? Đây là giấc mơ mà tôi vẫn luôn tin tưởng.Tôi Thật Sự Không Thiếu Tiền
Giới thiệu 1. Sầm Thanh đi vào rạp hát, cảm thấy nam chính vở kịch đẹp trai diễn giỏi dẻo dai, cô xin cơ hội tham quan hậu trường, tạo quan hệ thân thiết với anh. Sau khi người đàn ông từ chối, Sầm Thanh vẫn không bỏ cuộc, cô tiếp tục đưa ra điều kiện hấp dẫn: “Tôi biết thù lao diễn kịch của các anh, thù lao đóng phim có thể trả cho anh dựa theo diễn viên tuyến một.” “Không đóng phim, không thiếu tiền.” Sầm Thanh bị anh khách khí mời ra hậu trường. Sầm Thanh càng cản càng hăng, đuổi theo người đàn ông đi hơn nửa đất nước lưu diễn, lần nào cũng ngồi tại hàng ghế đầu tiên, không hề có ngoại lệ. Sau đó, Sầm Thanh cảm thấy quả thật hết hy vọng, cô nắm chặt tấm vé không vào rạp hát mà ngồi ở cửa ngẩn người. Sau khi vở kịch kết thúc, người đàn ông chưa thay trang phục diễn đã chạy ra, anh lấy quạt xếp trong tay nâng cằm Sầm Thanh: “Ngàn dặm trường chinh chỉ thiếu một bước, sao em lại bỏ cuộc rồi?” 2. Bộ phim mới sắp khởi quay. Đột nhiên có một ngày Sầm Thanh nghe nói ở vòng tài trợ thứ hai tìm được một ông lớn ra tay hào phóng, nhưng muốn tự mình diễn vai nam chính. Cô suy diễn ra hình tượng những nhà doanh nhân trung niên xuất sắc, cô hết hồn, mồ hôi lạnh ứa ra toàn thân, lảo đảo chạy tới phòng họp ngăn cản tai họa này. Ai ngờ, người ngồi trong phòng hội nghị là Đoàn Sinh Hòa mà cô đuổi theo hơn mười mấy buổi diễn trong chuyến lưu diễn. Người đàn ông thay đổi dáng vẻ chuyên tâm diễn xuất, đi theo sau là vài nhân vật có tiếng trong ngành. Một cú điện thoại trong một phút có thể được mất hàng chục triệu, một chiếc khuy măng sét có thể ngang bằng tiền lương cô cực khổ kiếm được trong một năm. Đoàn Sinh Hòa cách chiếc bàn cười với Sầm Thanh: “Tôi rất hứng thú với kịch bản của em, cho nên mang vốn tiến vào đoàn phim.” 3. Tại phim trường, biên kịch Sầm Thanh xem một cảnh phát lại đã được đạo diễn duyệt, cô cứ cảm thấy không đạt tới hiệu quả mà mình mong muốn. Nam chính kiêm nhà đầu tư Đoàn Sinh Hòa ngồi một bên, anh quan sát những người đang chờ tại hiện trường —— “Ánh đèn, bối cảnh, trang phục tạo hình, đạo diễn… em thấy cần đổi cái nào?” Sầm Thanh:???Gió Xuân Rực Lửa
Văn án: Tình yêu của anh, như gió của cánh đồng hoang vu bát ngát, dữ dằn nhưng cũng không kém phần dịu dàng. Đội trưởng Quý của khu bảo hộ động vật hoang dã có tính cách cứng nhắc, vừa không dễ chọc vừa khó hòa hợp. Sau khi vừa đi công tác một chuyến, nghe nói anh đã có bạn gái. Mọi người xúc động: Cô gái nhà ai lại không có mắt như thế. Một ngày nào đó, có một cô gái mắt sáng mày ngài, dịu dàng xinh xắn đến khu bảo hộ. Cô ấy nói: “Tôi tới tìm bạn trai.” Lúc ấy trong miệng Quý Bắc Chu vẫn ngậm thuốc lá, cả người dựa vào thân xe việt dã với vẻ lười nhác, phả ra từng vòng khói, nhưng vừa mới nhận điện thoại xong, người đã chạy đi mất hút. Không được sự cho phép của anh, mấy người kia không dám đi, đến khi trời đã tối, bọn họ mới nhìn thấy người nào đó dắt tay cô gái kia đi tới gần. Nhìn mấy người xếp hàng theo thứ tự, cô gái nhỏ hỏi với vẻ tò mò: “Cũng muộn rồi mà, bọn họ đang làm gì thế?” Quý Bắc Chu: “Chắc cũng đi ngắm sao giống chúng ta.” Sau đó mọi người lại nhìn thấy đội trưởng nhà mình khẽ hỏi cô ấy: “Em thích ngắm sao, hay là thích ngắm anh hơn?” Mọi người lại cảm khái: “Là chúng ta không có mắt mà!” Một câu vắn tắt: Một câu chuyện nhỏ ngọt ngào. (Đội trưởng khu bảo hộ động vật hoang dã – Nghiên cứu sinh) (Quý Bắc Chu – Lâm Sơ Thịnh)Nhìn Lên - Thủy Vị Mật Đào
• Hán Việt: Ngưỡng vọng • Tác giả: Thủy Vị Mật Đào • Chương: 46 • Thể loại: Nguyên sang, Ngôn tình, Hiện đại, Gương vỡ lại lành, Hào môn, Tra nữ, Ngược nam, Đô thị tình duyên, Hồi ức vườn trường, Song xử, Song hướng cứu rỗi, 1vs1, HE. Văn án: Từ khi bước vào Thời gia, được gia đình cô giúp đỡ, Hứa Túc Dã đã theo thói quen mà nhìn lên. Cô cao cao tại thượng, hắn hèn mọn như trần. Mùa hè năm ấy. Trên sân thượng trường học, Hứa Túc Dã đặt Thời Lục để ở trên tường, dịu dàng thật cẩn thận mà hôn. Hắn nhịn không được mà động tình, nghênh đón hắn lại là một bàn tay thanh thúy. "Hứa Túc Dã, anh tốt nhất nên nhìn nhận rõ thân phận của anh" Cô lạnh nhạt nói xong, rồi xoay người rời đi. _____ Năm đó là một thiếu niên nghèo túng, nhiều năm sau hắn đã là một nhà khoa học kỹ thuật tân quý. Mà hào môn Thời gia lại bị người khác gài bẫy, ngày càng sa sút. Đại tiểu thư Thời gia muốn dựa liên hôn cứu vớt gia tộc của mình. Bọn họ gặp lại nhau trong bữa tiệc. Cô vẫn cao ngạo giống một con khổng tước, nghiêng người lướt qua hắn, không nhìn qua hắn một cái. Hứa Túc Dã dùng sức cầm cổ tay cô. Hầu kết của hắn nổi lên, giọng nói khó khăn "Vì sao không đi tìm anh?". Thời Lục xoay người, cười không chút để ý "Tìm anh? Không phải tôi đã nói anh bị tôi chơi đủ rồi sao?". Hứa Túc Dã trầm mặc, đến lúc cô phải đi, rốt cuộc nhịn không được đem cô ôm vào trong lòng, trong mắt tràn ngập hèn mọn cầu xin "Tới tìm anh đi". "...... Đừng tìm người khác". ________Sếp Diêm Sao Thế?
Bạn đang đọc truyện Sếp Diêm Sao Thế? của tác giả La Bặc Hoa Thố Tử. Tô Chiết chỉ là một người bình thường, nhưng may mắn thi vào một trường có tiếng, sau khi tốt nghiệp nhanh chóng được nhận việc vào một công ty nổi tiếng tầm cỡ quốc tế. Mọi người ai mà không khen anh một tiếng "giỏi giang" đâu, lại còn nói anh "có phúc", "tốt số", vừa có ngoại hình, có công việc tốt, kiếm tiền nhiều. Nhưng những cay đắng trong đó nào ai biết? Mỗi sớm tinh mơ phải tỉnh để bắt kịp chuyến xe điện đi làm, chen chúc mệt mỏi, kiệt sức, tới công ty phải chịu đựng sếp mình luôn soi mói, miệng độcVì một vụ tai nạn ngoài ý muốn, cấp trên của anh mất thị lực tạm thời, cần tìm một người hiểu biết sinh hoạt của hắn tới giúp đỡ, nhà họ Diêm tiện đường nhớ luôn tới Tô Chiết. "Chỉ cần trong giai đoạn tới cháu có thể ở bên chăm sóc cẩn thận cho Diêm Quan Thương, mỗi ngày cháu sẽ nhận được con số thế này". Nói xong liền vươn một bàn tay ra. Cấp trên luôn luôn công tư phân minh, tuyệt đối không bao giờ đem công việc về nhà, ngay cả người cũng không được tới, anh mà đi thì chẳng phải công việc của anh cũng coi như xong luôn rồi hả?! Tô Chiết vội vã đẩy ra, chối thẳng: "Cuộc sống riêng tư của sếp Diêm không được liên quan đến công việc, cho dù mỗi ngày ngài cho cháu 5000 tệ, cấp dưới như cháu cũng khó mà nhận được". "Năm vạn". Cái mông của Tô Chiết mới nâng lên đã ngồi ngay trở lại: "Ngài nói tiếp đi". Sau khi đạt được thỏa thuận giữa đôi bên, Tô Chiết tới căn biệt thự của chủ nghĩa tư bản chăm lo cuộc sống hàng ngày cho sếp Diêm, vì không muốn để hắn nhận ra, anh còn cố tình đi học một lớp bóp giọng cấp tốc.Nơi Thế Giới Tĩnh Lặng Có Anh
1. “Lớp mình có một bạn học mới chuyển đến, tên là Tần Dữ.” “Hôm nay Tần Dữ nói chuyện với mình, cậu ấy hỏi mình văn phòng của chủ nhiệm lớp ở đâu? Nếu mình có thể nói được thì tốt biết mấy.” “Hôm nay mình đã đổi bạn ngồi cùng bàn mới, là học sinh giỏi và nam thần Tần Dữ. Bây giờ đang là một giờ sáng, mình chẳng thể nào nhắm mắt lại ngủ nổi.” “Hôm nay trong giờ lên lớp, có hai nữ sinh lớp khác đến tìm Tần Dữ, đây đã là nhóm nữ sinh thứ tư trong tuần này rồi.” “Kì nghỉ lễ mùng một tháng năm, đã ba ngày rồi mình chưa được gặp Tần Dữ.” Bồ Thần chưa bao giờ nghĩ tới nhật ký của mình sẽ bị các bạn học đọc được. Trong lớp học đột nhiên im bặt, tất cả mọi người lén lút ngồi phía trước hóng chuyện, Bồ Thần với thành tích bình thường, đã vậy còn không thể nói chuyện mà cũng thầm thích Tần Dữ. Không biết Tần Dữ sẽ phản ứng thế nào nữa. Lúc này, nhật ký vừa vặn truyền đến tay Tần Dữ. Bồ Thần siết chặt cuốn sách trong tay, xấu hổ vô cùng. Tần Dữ cầm theo nhật ký đi đến trước bàn của Bồ Thần: “Ngày đầu tiên vừa chuyển đến đây, mình đã thích cậu rồi, còn cậu thì sao?” 2. Ba của cô là người khiếm thính. Ba đã nỗ lực hết sức mình với cơ thể không hoàn hảo ấy để tạo ra cả một vùng trời vẹn toàn cho cô. Ba chính là người đàn ông anh tuấn nhất trong lòng cô. Năm mười sáu tuổi đó, cô gặp được một thiếu niên bất cần đời, ngang ngạnh. Sau này, trong lòng cô, anh cũng là người xuất sắc y như ba của mình. Thời gian thấm thoát trôi qua. Anh càng tăng thêm vẻ cuốn hút, chín chắn. Chỉ có một điều không hề thay đổi là anh vẫn luôn yêu thương, nuông chiều cô, vẫn là thứ tình yêu như thuở ban đầu ấy. Trong thế giới tĩnh lặng, cô có ba, và có anh. P/s: Nữ chính không thể nói được, dây thanh đới đã bị tổn thương do tác động bên ngoài [1]. Giới thiệu ngắn gọn: Anh mãi yêu em qua bao năm tháng. Chủ đề: Một đời, một kiếp, một đôi. [1] Dây thanh đới hay còn gọi là dây thanh âm là một cặp dây như nếp gấp bằng màng nhầy nằm bên trong thanh quản. Khi phát âm (như là nói, hát), luồng hơi từ phổi đẩy lên làm các dây thanh rung động, từ đó tạo ra tiếng (theo Wiki). Tác giả có dùng từ 后天 để miêu tả, có nghĩa là mắc phải (acquired). Trong y khoa, mắc phải được định nghĩa là không phải bẩm sinh hoặc di truyền mà do một yếu tố hoặc tác động nào đó từ bên ngoài khiến con người bị căn bệnh đó, nên có thể hiểu là Bồ Thần không phải bị câm bẩm sinh nhé.