Sau cái chết của con cóc màu xanh nhạt, tu sĩ liên kết tâm huyết với nó lập tức bị ảnh hưởng, khiến cho động tác của gã chậm đi khá nhiều. Con cóc do gã dày công nuôi dưỡng lại bị xử lý dễ dàng như vậy, trong lòng biết tình huống không ổn rồi, gã cố gắng chịu đựng cơn đau đớn kịch liệt trên người, cấp tốc chạy trốn.
"Chết tiệt, tu sĩ Thiên Kiếm Tông này có nhiều phù lục nhị phẩm thế!"
Gã nghiến răng nghiến lợi, vốn tưởng rằng sau khi chăn nuôi ra con cóc quý hiếm kia, thì dựa vào loại năng lực thay đổi màu sắc để tự vệ cùng với độc tính của nó, bản thân đã có thể yên tâm đối phó với tu sĩ Luyện Khí cao cấp rồi. Không ngờ tên tu sĩ Thiên Kiếm Tông này lại không nói võ đức, hắn sử dụng mấy tấm phù lục nhị phẩm, đã dễ dàng đánh chết thiềm thừ độc trùng rồi.