“Ầm!”
Tần Minh xách Mặc Ngọc đại chùy, đánh nổ một nam tử trung niên, rồi lao thẳng về phía Thôi Trùng Nhạc.
“Ngươi…” Sắc mặt Thôi Trùng Nhạc đột biến, hắn tuy tự phụ nhưng còn phải xem là so với ai, danh tiếng của kẻ bị ruồng bỏ ngày nay lớn hơn hắn rất nhiều.
Tần Minh sớm đã ngứa mắt hắn, tựa như đang ngự chùy mà đi, cả người vung bảo chùy rồi bay theo, bùng phát vô lượng thiên quang, chiếu sáng cả núi rừng tăm tối.