Giờ phút này, cái gì mà bạch y thắng tuyết, trác tuyệt bất quần, đều bị thay thế bằng dáng vẻ thê thảm, vặn vẹo, hắn bị trường đao ghim chặt xuống đất, không thể động đậy.
Hoàng đình của Thôi Xung Hòa nứt toác, trường thuần dương ý thức vỡ nát, hắn triệt để bị phế bỏ.
Đấu trường yên tĩnh, tất cả mọi người đều ngừng động tác, bởi vì cho dù bọn họ làm gì, tất cả đã xảy ra, không thể ngăn cản được nữa.
Từ Tông sư Thôi gia cho đến Thôi Xung Tiêu thuộc thế hệ trẻ, tất cả đều mặt mày xanh mét, hai mắt như phun lửa, có kẻ siết chặt nắm đấm, khớp xương kêu răng rắc, có kẻ nắm chặt trường thương, từ đầu đến chân sát khí nồng đậm lan tràn.

