Logo
Chương 6: Thương thiên thụ lục (2)

“Linh ngư?”

Lê Uyên hơi ngẩn ra, phải nghe những người xung quanh nói chuyện mới biết được đấy là thứ gì.

Huyện Cao Liễu dựa núi kề sông, núi là núi Phát Cưu và sông là hồ Bích Thủy, Ngư bang và Sài bang ở trong thành cũng thành lập từ đó.

Mà thứ được gọi là linh ngư kia được cho là vật đại bổ, nếu bắt được một con, cũng đủ cho một người bình thường ăn ngũ cốc tận hai ba năm.

"Chư vi!"

Người thanh niên kia thân hình cường tráng, nước da hơi ngăm đen, ánh mắt sắc bén nhìn đám người vây quanh:

“Con Ngưu Giác Xương mà ta bắt được nặng mười hai cân. Nếu không đủ tiền mua thì đừng lại gần!”

“Ngưu Giác Xương mười hai cân?!”

Đám đông càng náo nhiệt hơn, nhưng hầu hết đều đứng im, chỉ có một số trông có vẻ không phải người bình thường bước tới.

“Đó hình như là người của Sài bang và Ngư bang?

Lê Uyên nhìn thêm vài lần, tuy rằng có chút tò mò với thứ gọi là linh ngư kia, nhưng cũng không có ý định xem náo nhiệt. Ngay lúc đang vội rời đi, hắn lại vô tình nghe được ở sau có người hô mười hai lượng bạc...

“Một tháng ba mươi đồng, ba năm học đồ mới được một lượng bạc, vậy mà một con cá đã mười hai lượng bạc...”

Lê Uyên có chút líu lưỡi, nhưng cũng không dừng lại, bước nhanh qua mấy con đường, đi tới một con hẻm.

Trong hẻm có hơn mười hộ gia đình, một căn nhà nhỏ hai tầng cửa ngõ đàng hoàng, chính là nhà của hắn ở kiếp này.

Đương nhiên, trong tiểu viện có ba gia đình sinh sống, gia đình hắn, hay đúng hơn là gia đình của Nhị ca hắn, chỉ là một trong số đó.

“Lão Tam? Đệ, đệ về đấy à?”

Lê Uyên còn chưa gõ cửa, cửa viện đã mở ra, cách đó chưa đầy bảy thước là một nam nhân có vẻ mặt thô ráp, y hưng phấn bước ra rồi áy náy nắm lấy tay hắn.

“Nhị ca...”

Lê Uyên mở miệng không biết nên nói cái gì, đành để cho người nọ kéo mình vào nhà.

Ký ức của tiền thân ùa vào đầu.

Lê gia là hộ nhỏ sa cơ thất thế, những năm trước được coi là một gia đình trung lưu ở Sài Ngư phường, ba đời người cần cù chăm chỉ đã tích lũy được một ít của cải, gia đình có ruộng đất, có thuyền, cuộc sống cũng xem như không tồi.

Nhưng đến đời thứ ba, nhất thời gia đình lụn bại, lão cha của hắn không hiểu vì sao lại sa vào cờ bạc, nửa năm sau gia đình cũng tan nát, sau khi làm tức chết lão gia tử thì lão cũng chết bệnh trên giường.

Chỉ còn lại ba huynh đệ nương tựa lẫn nhau, vài năm sau, Đại ca Lê Nhạc mất tích, chính Nhị ca Lê Lâm đã một tay nuôi nấng hắn...

“Chưa ăn cơm phải không? Đệ nghỉ ngơi một lát. Nhị ca đi nấu cơm cho đệ, tẩu tử của đệ đã đi làm rồi...”

Lê Lâm dụi dụi vành mắt, bước nhanh ra khỏi phòng, trong căn phòng nhỏ, Lê Uyên khẽ thở dài.

Mong muốn gia nhập Đoán Binh Phô là chủ ý của tiền thân, Nhị ca của hắn đã gần ba mươi tuổi, dù sao thì sống chung với một người anh đã lấy vợ cũng không phải là chuyện tốt.

Sau đó, Nhị ca Lê Lâm cảm thấy áy náy, luôn cảm thấy hỗ thẹn với huynh đệ, phụ mẫu.

Nhưng đối với những người có gia cảnh nghèo khó, được vào Đoán Binh Phô chính là con đường tốt...

“Phù!”

Sau khi tiêu hóa hết cảm xúc trong lòng, Lê Uyên bước ra khỏi cửa, đi vòng quanh vài bước rồi rẽ vào sân sau, nơi đang chất đống tạp vật, củi gỗ.

“Tứ phương ngũ sinh...”

Trong lòng Lê Uyên lẩm bẩm, đêm qua hắn nằm mơ thấy đang thực hiện Nghi thức Thụ lục vô số lần, rất quen thuộc, lại vô cùng khẩn trương.

Giống như người sắp chết đuối, cố nắm lấy cọng rơm cứu mạng...

Hắn lấy chính mình làm trung tâm, Lê Uyên rắc máu của năm con vật theo các phương hướng của nghi thức, cho đến khi trong mũi và miệng tràn ngập mùi máu tươi.

Hắn hít một hơi thật sâu, khom người bái lạy, đồng thời thì thầm khấn vái trong miệng:

“Đệ tử Lê Uyên, đọc hiểu trăm sách mở mang trí tuệ, cẩn thủ gia giới minh tâm, lòng mang ý niệm phổ thế cứu người, nguyện truyền độ kinh điển vì tiên hiền...”

“Đệ tử Lê Uyên, bái cầu thương thiên thụ lục!”

Tĩnh!

Sau khi phun ra một ngụm trọc khí, trái tim Lê Uyên như muốn nhảy lên cổ họng, cảm thấy bất an.

Có hiệu quả không?

Chẳng lẽ tổ sư biết ta chưa từng đọc hiểu bách kinh hay sao?

Cho thấy chút phải ứng đi nào!

Sau khoảng thời gian vài nhịp thở, Lê Uyên cảm thấy mồ hôi sắp rơi thành giọt, đột nhiên bên tai vang lên một âm thanh cực kỳ chói.

Âm thanh đó rất giống tiếng tàu bè thổi còi, nhưng lại to hơn vô số lần, ngay khi nghe thấy âm thanh này, Lê Uyên cảm thấy dường như chính mình đã không còn tồn tại nữa.

Tù...

Vù...

Vù...

Âm thanh này vang lên không ngừng bên tai hắn, Lê Uyên cảm thấy trước mắt tối sầm, nhưng dường như hắn lại mơ hồ cảm thấy có điều gì đó.

Hình như có một gã khổng lồ cực kỳ to lớn đang thì thầm với mình về điều gì đấy, chờ đợi phản ứng của chính mình, thậm chí còn có vẻ tức giận vì không nhận được câu trả lời?!

Nhưng...

“Không nghe rõ! Ta thực sự không nghe rõ...”

Lê Uyên liều mạng muốn nghe rõ âm thanh đó, nhưng chỉ cảm thấy mình giống như một con thuyền cô đơn trong mưa bão, có thể lật úp bất cứ lúc nào.