“Binh khí.”
Mở mắt ra lần nữa, ngón tay của Lê Uyên còn đang run rẩy, cố gắng chống cự lại ý định giật lấy vũ khí của người đi đường gần đó.
Hắn cúi đầu xuống nhìn vào lòng bàn tay của mình, trong lòng bàn tay có Chưởng Binh Lục đã được thu nhỏ lại vô số lần, nhìn thôi đã thấy hoa mắt.
Hắn chưa bao giờ có cảm giác ham muốn xách đao cầm kiếm như này, nhưng giờ chỉ có thể cố gắng kiềm chế.
“Một món đao kiếm có chất lượng thấp nhất cũng tận một lượng bạc, ta, nghèo rớt mồng tơi a...”
Lê Uyên nắm chặt nắm đấm, biến mất trong dòng người, mặc dù hắn rất muốn làm quen với Chưởng Binh Lục, nhưng thấy sắc trời càng ngày càng tối, chỉ đành quay lại Đoán Binh Phô trước đã.
Nếu bị trừ đi một ngày nghỉ phép, thì sẽ là tổn thất lớn.
“Phản ứng mạnh mẽ thật. Đoán Binh Phô quả thực là nơi thích hợp nhất với ta!”
Sau khi đi qua từng con phố và ngõ nhỏ, mặc dù đã về đến trước cửa Đoán Binh Phô nhưng Lê Uyên vẫn không thể kìm nén được sự xao động trong lòng.
Sau một ngày nghỉ, lại đứng trước cửa, tâm trạng của hắn đã hoàn toàn khác.
“Đây là sự tự tin sao?”
Lê Uyên nghĩ tâm lý của mình đã biến hóa, chỉ cảm thấy phía trước vốn là con đường màu đen tựa hồ đã bị xé ra một cái lỗ lớn, thế là ánh sáng rọi vào.
“Phải thật thận trọng.”
Trong lòng tự nhắc nhở chính mình, Lê Uyên quay trở lại Đoán Binh Phô, ánh mắt thỉnh thoảng liếc nhìn mặt tiền cửa hàng và dãy phòng rèn đúc.
Đoán Binh Phô này đã có danh tiếng lâu đời hơn hai trăm năm, không biết đã tích lũy được bao nhiêu binh khí?
Cảm nhận được Chưởng Binh Lục đang chấn động, trong lòng Lê Uyên nóng như lửa đốt.
…
Đi qua tiền viện, trên võ trường đằng trước trung viện đã có không ít học đồ đang đứng thung, Ngưu Quý cần cù chăm chỉ không có mặt, hiển nhiên vẫn chưa làm xong công việc ở trung viện.
Lê Uyên liếc nhìn mấy lần, nhưng rõ ràng chưa có ý định quay lại trung viện, đảo mắt một cái liền nhìn thấy những chiếc chùy cán gỗ được chất thành đống trên diễn võ trường.
“Chùy, cũng được chứ nhỉ?”
Lê Uyên không có cách nào xác định được, bởi vì xao động đến từ Chưởng Binh Lục chưa từng gián đoạn trên con đường hắn trở về.
“Tần sư phụ!”
Lê Uyên có chút mất tập trung thì phía sau đã truyền đến tiếng bước chân trầm thấp.
Đám học đồ của tiền viện đi theo Tần Hùng đến diễn võ trường, còn các học đồ của những viện khác cũng bắt đầu tụt tập lại.
Tuy không có bất kỳ chỉ thị nào, nhưng tất cả học việc đều đứng yên, không dám phát ra một chút âm thanh nào.
“Bạch Viên Phi Phong Chùy có hai phần nội ngoại, nội là thung, ngoại là chùy! Trong đó, nội có tam hợp, ngoại có tam hợp, nội ngoại lục hợp đều thông thấu là đại thành!”
Tần Hùng cất bước như gió, chớp mắt đã tới trước mặt mọi người.
Lê Uyên chỉ cảm thấy như hoa mắt, bàn tay như quạt hương bồ của Tần Hùng đã rơi ở trên vai Ngưu Quý đứng ngoài cùng bên trái.
Lạch cạch!
Chỉ một lần, nhưng mí mắt Lê Uyên cũng nhịn không được mà run lên, chỉ cảm thấy như là một con gấu hung ác đứng thẳng như người, nặng nề vỗ xuống.
"A!"
Ngưu Quý hét thảm một tiếng.
Chỉ là một cái vỗ mà thôi, hai chân Ngưu Quý đã bắn ra, chỗ eo phát ra tiếng vang ‘rắc’, làm người ta ê răng.
“Chân trụ không vững, rèn sắt... Đánh người không hung!”
Bàn tay Tần Hùng như đùa nghịch cọng rơm, Ngưu Quý bị uốn thành bộ dáng giống như một con vượn buông thả hai tay, sắc mặt y đỏ lên, nhe răng trợn mắt.
“Đây, chính là Bạch Viên Thung!”
Tất cả học đồ đều nhao nhao nhìn lại, đều tự bày ra động tác, Tần Hùng cất bước đi, đại thủ như quạt hương bồ thỉnh thoảng điểm xuống như liễu rủ.
“Đùi căng lên!”
“Vai tay thả lỏng! Ngươi là người chết sao?!”
“Chưa từng thấy khỉ bao giờ sao? Đừng đứng như cọc chết, mắt phải động, lỗ tai cũng phải động!”
…
“Lực từ đất lên, chân phải nặng, thân như linh viên, thể phải thả lỏng! Bạch Viên Thung là cơ bản, đứng cũng đứng không vững thì đừng mơ học được Phi Phong Chùy!”
Tần Hùng cất bước như gió, xuyên qua mấy chục học đồ, tốc độ rất nhanh, còn cực kỳ linh hoạt.
Mỗi một học đồ đều chịu một vỗ.
“Cái khí lực này...”
Lê Uyên cũng trúng một phát, thiếu chút nữa hai mắt tối sầm, may mà chưa ngã chỏng vó trên mặt đất.
“Bạch Viên Phi Phong Chùy chính là võ công căn bản được truyền thừa hai trăm năm của Đoán Binh Phô ta, tổng cộng chia làm bốn tầng, nhập môn, tinh thông, tiểu thành, đại thành!”
“Muốn vào nội viện, thì phải nhập môn trước cuối năm, luyện môn võ công này đến tầng thứ nhất!”
Tần Hùng thanh âm vang dội, Lê Uyên đứng ở bên ngoài cùng cũng thấy đinh tai nhức óc.
“Nâng búa, đứng thung!”
Lỗ tai Lê Uyên có chút ‘Ong ong’, nhưng cũng nghe được hai chữ nâng búa, trong lòng không khỏi khẽ chấn động.
Không bao lâu, một cây búa sắt đã được một học đồ trung viện đưa tới trên tay hắn, mà trước mắt hắn cũng xuất hiện một mảng màu xám.
[Búa luyện công tám cân (bất nhập giai)]
[Đây là búa luyện công được các đời học đồ của Đoán Binh Phô dùng để tập luyện Bạch Viên Phi Phong Chùy, dính máu và nước mắt của hơn trăm học đồ...]
[Điều kiện chưởng ngự: Không]
[Hiệu quả chưởng ngự: Phi Phong Chùy Pháp - tinh thông!]