"Ta..." Hà thúc mở miệng, dường như muốn nói gì đó nhưng cuối cùng chỉ thốt ra vài từ:
"Ta tin ngươi."
"Cảm ơn."
Trương Huyền quay đầu, ánh mắt lướt qua từng người trong phòng, giọng điệu nghiêm trọng nói: "Như ta đã nói từ đầu, chuyến đi Nhật Bản lần này nguy hiểm vượt xa tưởng tượng của các ngươi. Ta có thể sống sót, nhưng ta không thể đảm bảo an toàn cho tất cả các ngươi. Ta... không muốn trải qua nỗi đau mất đồng đội lần nữa."