Nam tử mặc áo sơ mi trắng được gọi là Ngụy Dã quay đầu nhìn lại, môi hắn khô nứt, sắc mặt không tốt, hắn bất đắc dĩ nói: “Lưu An, tiết kiệm chút sức đi, đừng để lát nữa ngất xỉu.”
Lưu An cầm lưỡi đao chưa tới hai mươi phân, như nhặt được của báu, không ngừng khoa chân múa tay trước tảng đá lớn bên cạnh, điều này khiến Ngụy Dã vừa bực mình vừa buồn cười.
Ngụy Dã nhét chuôi đao vào túi quần, hắn đi tới bên cạnh Lưu An, nói: “Đi thôi, phải tiếp tục tìm thức ăn rồi, nếu còn không tìm được, không chỉ xảy ra chuyện lớn mà chúng ta cũng sẽ chết đói.”
Nghe vậy, Lưu An gật đầu, hắn cẩn thận cầm lưỡi đao, sợ bị đứt tay.