"Lãng phí một cái bảo rương rồi."
Nhìn thấy Thiên Hương Đậu Khấu, Triệu Phong có chút thất vọng.
"Mở bảng thuộc tính."
Đập vào mắt hắn.
Ký chủ: Triệu Phong
Tuổi: 15 tuổi
Lực lượng: 336 (Lực lượng càng mạnh, có thể bộc phát ra lực lượng tương ứng.) Tốc độ: 216 (Chỉ số càng cao, tốc độ càng nhanh.) Thể chất: 218 (Thể chất càng mạnh, vết thương hồi phục càng nhanh, thể lực cuồn cuộn không dứt.) Tinh thần: 211 (Tinh thần càng mạnh, đầu óc càng minh mẫn, suy nghĩ sáng suốt, khi tăng trưởng đến một trình độ nhất định có thể cảm ứng được linh khí thiên địa.) Thọ nguyên: 86 năm 88 ngày
Không gian tùy thân: 2 mét khối
Ba ngày chiến trường vác xác, một mình hắn đã liên tục vận chuyển mấy trăm cỗ thi thể, cũng khiến cho Triệu Phong đạt tới thuộc tính hiện tại.
"Ngày mai đi Dương Thành, theo ghi chép trong lịch sử thì nơi đó là trọng thành mà Hàn Quốc dùng để chống lại Đại Tần, thương vong ở đó tuyệt đối vượt quá mấy vạn, cao hơn mấy lần so với chiến tranh biên cảnh."
"Thuộc tính, thuộc tính."
"Ngày mai ta liền tới."
Nghĩ đến việc ngày mai phải đi Dương Thành, Triệu Phong không khỏi mong chờ.
Ngày hôm sau!
Sáng sớm tinh mơ.
Hỏa đầu quân nhóm lửa nấu cơm.
Các huynh đệ doanh hậu cần tất nhiên là ăn cơm xong xuôi liền chuẩn bị xuất phát.
Trước mặt Ngụy Toàn, hơn chín mươi tướng sĩ hậu cần xếp hàng, trên người bọn họ đều không có chiến giáp, nhưng bên hông đều đeo kiếm.
Ở thời đại này, chiến giáp có giá thành không nhỏ, không phải binh lính nào cũng có chiến giáp, cho dù là Tần quốc có quốc lực hùng mạnh cũng như thế, binh lính hậu cần được trang bị binh khí nhưng không có chiến giáp, chỉ có những binh lính có tước vị mới có chiến giáp.
“Triệu Phong ở đâu?”
Lúc này.
Quân hầu trực thuộc của Triệu Phong nhanh chóng đi tới, trong tay còn cầm một phong trúc giản.
“Có, có, có.”
Ngụy Toàn lập tức xoay người, lớn tiếng đáp.
Ánh mắt của tất cả binh lính trong tiểu doanh bách tướng đều đổ dồn qua, thấy trận thế này, bọn họ tự nhiên đều đoán được Triệu Phong sắp được ban thưởng.
Quân hầu nhanh chóng đi tới, phía sau còn có hai binh lính đang nâng hộp đi theo.
“Thượng tướng quân lệnh.”
“Hậu cần đệ nhất quân hầu doanh binh lính Triệu Phong chém Hàn quốc vạn tướng Bạo Khâu, lập đại công.”
“Theo quân công chế của Đại Tần ta, thăng quan ba cấp, tấn thăng đồn trưởng, ban thưởng tước vị nhất cấp.”
“Ban thưởng giáp, ban thưởng kiếm.”
Quân hầu đứng trước gần trăm binh lính, tay cầm trúc giản phong thưởng, lớn tiếng tuyên bố.
“Triệu Phong.”
“Còn không mau tạ ơn.”
Ngụy Toàn lập tức hướng về Triệu Phong hô.
Triệu Phong lập tức nhanh chóng bước ra, vẻ mặt vô cùng bình tĩnh, khom người thi lễ: “Triệu Phong tạ ơn.”
Quân hầu chậm rãi đi tới trước mặt Triệu Phong, từ trong tay binh lính phía sau lấy ra một thanh kiếm, lại lấy ra chiến giáp, cùng với trúc giản phong thưởng giao cho Triệu Phong.
Triệu Phong hai tay cung kính nhận lấy.
Quân hầu mỉm cười: “Triệu Phong, ngươi rất tốt, lần này ở trước mặt thượng tướng quân đã làm cho hậu cần doanh ta nở mày nở mặt, một Hàn quốc vạn tướng, lại là nhi tử của Hàn quốc thượng tướng quân chết trong tay binh lính hậu cần doanh ta, đây chính là đại sự.”
“Đây là thuộc hạ may mắn.” Triệu Phong đáp.
“May mắn có lẽ là may mắn, nhưng sự tình đã thành.”
“Bản quân hầu tên là La Siêu, sau này có việc có thể tới tìm bản quân hầu.” Quân hầu vỗ vỗ bả vai Triệu Phong, sau đó xoay người nhìn về phía binh lính hậu cần bên cạnh.
“Triệu Phong lập trảm tướng chi công, thăng quan tiến tước, đây chính là quân công chế của Đại Tần ta.”
“Bất kể là ai, chỉ cần có thể giết địch lập công, tất có phong thưởng, hy vọng chư vị cũng có thể như Triệu Phong, vì nước lập công.” Quân hầu lớn tiếng khích lệ.