Bốn tay của Bạch Linh Miểu cầm các loại vũ khí, ngồi khoanh chân ở chính giữa bảo tọa hoa sen, trên khuôn mặt thanh tú đầy thanh khiết, lúc này, ấn ký hoa sen giữa đôi lông mày của nàng càng phát sáng, ngay cả sát khí ngút trời đó cũng không lọt được vào chút nào.
Hai đóa hoa sen cùng gốc mười hai công đức phát ra hào quang chói mắt, đến không trung trên đầu Bạch Linh Miểu dần dần tiêu tan, một hạt giống trong hoa sen chậm rãi rơi vào trong cơ thể Bạch Linh Miểu.
Đúng lúc này, Bạch Linh Miểu dường như hiểu ra điều gì, nở nụ cười không buồn không vui, cùng với bốn tay nhẹ nhàn ấn quyết hoa sen, Bạch Linh Miểu dẫn sáu lừa trắng xuyên qua từ trong hai vị Tướng Tương Thủ điên cuồng cắn xé, đưa bọn họ bay về phía cánh cửa.
Cảm giác áp bức như chất rắn cùng Tướng Tương Thủ biến mất, nhưng nhìn Bạch Linh Miểu dần đi xa, hắn vẫn không thở nổi.