Quá khứ của hắn bị xâm chiếm bởi càng lúc càng nhiều thứ xuất hiện, một phần đó vốn thuộc về hắn bị dồn ép càng lúc càng ít đi.
“Cút đi cho ta!”
Lý Hỏa Vượng cố hết sức vung Tích Cốt Kiếm trong tay, chém đứt toàn bộ giáo mác, tuy cây giáo bị gãy, nhưng những mũi giáo lại ở trong cơ thể Lý Hỏa Vượng, thay đổi quá khứ và tương lai của hắn.
Lý Hỏa Vượng thở hổn hển cố hết sức lực toàn thân ngẩng đầu, thì thấy những giọt mưa dày hạt giống như giáo mác đập lên mình, quá nhiều, Phúc Sinh Thiên thực sự quá mạnh, mình vốn không phải là đối thủ.