“Đạo gia, đi bên này, cẩn thận dẫm vào shit.”
Ngô Thủy Phượng với vẻ mặt khổ sở vừa dẫn đường cho Lý Hỏa Vượng, miệng vừa lẩm bẩm càm ràm.
“Ầy, con trai ta ấy à, số mạng thật khổ, lúc nhỏ thân thể yếu ớt, một tay ta nuôi nó lớn lên, khó khăn lắm mới lấy được vợ, kết quả con chưa có cháu nội, con dâu đã trúng tà, khổ quá, số thật khổ quá.”
“Không chừng mấy ngày trước nàng ta lên núi hoang chặt củi, đến gần miếu hoang chọc phải thứ gì đó, nơi đó không thể đến, ở đó là Ngũ Thông, rất tà môn.”