- Triều Bình, anh đừng để ý làm gì, nó từ nhỏ đã có tính đấy, bướng bỉnh lắm.
Võ Triều Bình trừng mắt nhìn Tào Quảng Vũ:
- Anh đây là muốn tốt cho nó, em nói ‘chó chê mèo lắm lông’ như vậy, chẳng phải là tự rước nhục vào mình, để người ta cười cho sao? Thằng nhóc thối, không biết điều.
Mấy người xung quanh nghe thấy liền đi tới hỏi: