Logo
Chương 65: Chương 65

Cảnh giới lại đột phá, thực lực tăng vọt, tâm trạng Tô Hoành rất vui.

Mấy ngày này hắn đã tra rõ thông tin của nhà họ La, nhưng hiện tại chưa nóng lòng ra tay.

Chủ yếu hôm này là hội thả đèn hoa đăng, tuy chỉ là ngày hội có tính địa phương nhưng rất hoành tráng, cũng rất nhiều người tham gia.

Nếu hiện giờ ra tay thì rất dễ xảy ra sơ sót.

Còn cần đợi thêm một thời gian.

Thế là hắn đợi ở bên trong Giang Nguyệt Quán thêm hai ngày.

Trưởng lão Trấn Ma Ti mà Tô Ly nhắc tới vẫn chưa thấy đến, không biết là xảy ra vấn đề gì hay là đơn thuần bởi hiệu suất làm việc kém.

Tạm thời bỏ qua những nghi hoặc này, hắn cúi đầu nhíu mày, nhìn ra ngoài cửa. Ở trong một con hẻm nhỏ có một bóng người chạy tới.

Đúng lúc này, lại một bông pháo hoa nở bùng giữa không trung.

Ánh sáng đỏ lóe lên, chiếu qua bóng người kia.

Dáng người yểu điệu, mặc một chiếc váy màu đỏ rực, bên dưới váy là chiếc quần bó màu đen đơn giản và đôi giầy ngắn bằng da hươu, tôn lên đôi chân tròn và thon của nàng ta. Mái tóc ngắn xinh xắn và khỏe khoắn, nàng ta trông đầy vẻ anh hùng và có khí chất giang hồ hiếm thấy ở phụ nữ bình thường.

"Tô công tử."

Người vừa đến dưới cửa nhà riêng của Tô Hoành đã cất tiếng cười gọi.

Người này tên là Trần Mộ Dung.

Đây là con gái một thương nhân giàu có tại Bách Hoa quận, cũng ở tạm trong Giang Nguyệt Quán. Bởi tính cách hào sảng, hai người từng giao lưu vài lần, cũng coi như tương đối thân thiết.

"Ừ." Tô Hoành gật đầu, cất tiếng chào.

"Muốn ra ngoài tham gia lễ hội thả hoa đăng không?" Trần Mộ Dung hỏi, thấy Tô Hoành gật đầu bèn cười, nói tiếp: "Đúng dịp ta cũng ra ngoài một mình, không biết Tô công tử có nể mặt, cùng đồng hành không?"

"Ta đang có một tấm thiệp mời của Hồng Lâu, đến hết đêm nay là sẽ lãng phí mất." Trần Mộ Dung nhìn về phía Tô Hoành, nói vẻ mong đợi.

"Hồng Lâu..."

Tô Hoành đã từng nghe Tô Ly cố tình nhắc tới nơi này rồi.

"Cũng tốt." Hắn gật đầu, mỉm cười nói: "Vậy thì phiền Trần cô nương nhé."

"Đâu có." Trần Mộ Dung cười thoải mái, đáp: "Là ta chủ động mời khách, đâu có gì gọi là phiền hà."

Vậy là hai người kết bạn đi chơi

Đi qua núi giả ở Giang Nguyệt Quán, họ đi dọc theo con đường nhỏ phủ đá mịn xuống bên dưới.

Xuyên qua cửa núi, tiến vào đường cái dưới chân núi, người xung quanh nhiều dần lên. Tuy rằng giờ đã ban đêm nhưng khắp nơi đều là đèn đuốc, chiếu sáng như ban ngày.

Trên bầu trời, các loại pháo hoa nở rộ không ngừng, dòng người chậm chậm di chuyển như nước.

Hai bên đường là các loại hoa đăng lớn được tuấn mã di chuyển, từ từ tiến về phía trước. Trên quảng trường rộng mở có biểu diễn múa rồng, triển lãm văn hóa dân gian, sáng tác thơ từ ngẫu hứng,... Sôi động hơn Tô Hoành tưởng tượng

Trần Mộ Dung và Tô Hoành không chênh nhau nhiều tuổi.

Nhưng nàng ta thường xuyên theo thương đội ra bắc vào nam, cũng từng trải hơn Tô Hoành nhiều.

Nàng ta đưa tay chỉ vào đám hoa đăng, triển lãm, kể được hết nguồn gốc từng hình tượng, còn cả những giai thoại thú vị liên quan nữa.

Tô Hoành cũng không tiện nói chen vào.

Được Trần Mộ Dung dẫn đường, không khí giữa hai người có vẻ khá hòa hợp.

Khoảng nửa giờ sau, cuối cùng họ cũng tới Hồng Lâu mà trước đó Tô Ly đã nhắc tới.

Thứ gọi là Hồng Lâu cũng không phải là một lầu cao, mà là một con thuyền lớn, đầu rồng đuôi phượng, thân thuyền đóng bằng Chu mộc, dài hơn bảy mươi mét. Một phía thấp, tạo thành hội trường rộng lớn. Một bên là tòa nhà chín tầng vươn cao, trang trí nhiều đèn lồng và cờ xí, là nơi khán phòng.

"Hồng Lâu nổi tiếng khắp Bách Hoa quận lại không phải tòa nhà cao như người ta tưởng tượng mà là một sân khấu khổng lồ nổi trên mặt sông." Trần Mộ Dung nhìn vẻ mặt hơi kinh ngạc của Tô Hoành, cười giải thích.

"Lần đầu tiên ta được phụ thân dẫn lên Hồng Lâu cũng vô cùng kinh ngạc." Trần Mộ Dung cảm thán.

"Thật sự là không thể tin nổi." Tô Hoành than thở.

Con thuyền khổng lồ như vậy đúng thật đã nằm ngoài dự đoán của hắn. Ở vương triều cổ đại thế này, có thể gọi nó là một kỳ quan.

Hai người đi theo mọi người lên Hồng Lâu, đi mãi tới tầng chín cao nhất. Nơi này rất rộng rãi, gió sông hiền hòa. Đứng cạnh lan can, họ có htể nhìn thấy phần lớn cảnh tượng khu phố trên bến tàu, có cảm giác đứng tít trên cao, nhìn rõ mọi thứ.

Người tới càng đông, buổi biểu diễn nhanh chóng bắt đầu.

Đầu tiên là múa rồng múa lân. Theo tiếng trống kịch liệt, rồng, lân nhảy qua nhảy lại trên cột cao, khiến mọi người vỗ tay khen ngợi. Sau đó là biểu diễn xiếc. Các loại thú lớn được thuần hóa lần lượt lên sân khấu, khiến hàng loạt tiếng la hét vang lên.

Tô Hoành và Trần Mộ Dung ngồi xuống đối diện, vừa uống rượu vừa xem biểu diễn dưới sân.

Khán đài của Hồng Lâu càng ở cao thì khách trong đó càng cao quý, càng được chiêu đãi cao cấp hơn.

Rượu nơi này cũng khá ngon, vừa tinh khiết vừa đậm đà.

Bản thân Tô Hoành có tố chất thân thể rất mạnh, chẳng qua như uống nước trái cây, không hề thấy say sưa gì.

Nhưng Trần Mộ Dung lại chỉ là một người bình thường, vừa uống mấy chén, mặt đã hơi đỏ lên, mắt lộ vẻ mông lung.

Vù!

Biểu diễn đã đạt tới cao trào.

Trong tiếng trống rộn ràng, pháo hoa ba màu vàng, đỏ, tím bùng nổ đồng thời, tỏa sáng rực rỡ.

"Nếu có thể ở cùng Tô công tử, khẳng định sẽ thấy rất an toàn." Trần Mộ Dung nói nhỏ như vô tình.

"Thật sao?" Tô Hoành lộ vẻ hơi ngạc nhiên.

Hắn vẫn luôn thấy bền ngoài bản thân bình thường, hình thể lại quá cường tráng, sẽ không có cô gái nào thích mình.

Đương nhiên hắn cũng hoàn toàn không để ý.

Từ khi Thuần Dương Công bước vào cảnh giới phá hạn, võ học đã trở thành duy nhất với Tô Hoành.

Những thứ còn lại, cũng chỉ có người nhà mới có thể khiến hắn coi trọng.

Nhưng hiện tại xem ra...

Dường như hắn cũng được người khác yêu thích?

Tô Ly từng nói với hắn, đêm hôm đó, ánh mắt Hứa Tử Y nhìn hắn cũng đã có ý khác.

"Hi hi hi, vị khách này cao lớn tuấn tú quá." Thấy chén rượu của Tô Hoành đã cạn, mấy nữ hầu xinh đẹp mặc áo lụa mỏng bước vào rót rượu, thêm thức ăn.

Trong đó có một cô gái khá to gan, đưa tay đặt nhẹ lên vài Tô Hoành một chút, sau đó trợn trừng mắt lên, kinh ngạc sợ hãi nói: "Không ngờ cảm giác cũng giống như đá tảng vậy."

"Ta thấy những tướng quân trong quận phủ đều không có thân hình uy nghiêm như công tử đâu."