Logo
Chương 67: Chương 67

"Không sai." Tô Hoành đặt chén rượu xuống, gật đầu xác nhận.

"Đi theo ta." Kim Minh Hi lạnh lùng ra lệnh.

Nàng ta quay người, chẳng đợi Tô Hoành đáp lại, đã thẳng tiến về phía boong tàu bên ngoài.

Tô Hoành dù không mấy hài lòng với thái độ của nàng ta nhưng vẫn chậm rãi đứng dậy, theo sau.

Gió sông thổi mạnh, vạt váy của Kim Minh Hi tung bay trong gió, ôm sát lấy thân hình kiều diễm. Dưới ánh trăng mờ ảo, nàng ta trông như một bông tuyết trắng lạnh lùng, vừa đẹp đẽ vừa xa cách.

"Chúng ta đã xem qua thư tín và điều tra về ngươi, nhưng chỉ bằng những thứ đó, ngươi vẫn chưa đủ điều kiện để gia nhập Trấn Ma Ti." Kim Minh Hi cất giọng vô cảm, không để lộ chút tình cảm nào.

"Còn cần điều gì nữa?" Tô Hoành mỉm cười hỏi lại.

Kim Minh Hi vươn bàn tay trắng muốt về phía trước: "Chỉ cần nắm chặt tay ta."

Tô Hoành nhẹ nhàng nắm lấy tay nàng ta, cảm giác lạnh lẽo truyền vào lòng bàn tay.

Bất chợt, một luồng kình lực sắc bén từ bàn tay Kim Minh Hi truyền vào cơ thể Tô Hoành, nhưng chỉ trong chốc lát, toàn bộ luồng lực đó đã bị nhiệt khí từ trong cơ thể hắn hòa tan, biến mất như chưa từng tồn tại.

Vẻ mặt Kim Minh Hi thoáng hiện sự kinh ngạc.

"Ngươi... thông qua khảo hạch." Nàng ta buông lời, định rút tay về, nhưng tay nàng ta như bị khóa chặt, không thể nhúc nhích.

Tô Hoành khẽ cười. Gió sông thổi qua, mái tóc đen dài của hắn tung bay, ánh trăng soi rọi lên gương mặt, khiến hắn tựa như một quân vương đầy uy nghi.

"Ta nghĩ khảo hạch này vẫn chưa đủ." Hắn điềm tĩnh nói, năm ngón tay đột nhiên siết chặt.

Răng rắc!

Kim Minh Hi đau đớn tột cùng. Mặt nàng ta trắng bệch, mồ hôi lạnh toát ra, tay như bị vỡ nát.

Trước khi nàng ta kịp kêu lên, một luồng kình lực nóng rực đã cuốn phăng tất cả chân khí hộ thể của nàng ta, khiến nàng ta bất lực, run rẩy đứng trước hắn như một kẻ yếu đuối.

Khi dòng kình lực hỗn hợp ồ ạt tràn vào, Kim Minh Hi cảm thấy toàn thân co rút, các cơ bắp căng cứng, hoàn toàn không còn chút kiểm soát nào. Trước mắt nàng ta, cảnh vật dần trở nên mờ ảo, những ảo giác chồng chéo hiện ra.

Trước mắt nàng ta, đất đai khô cạn, cháy đen, trải dài vô tận. Những ngọn núi lửa đen nhánh sừng sững trên nền trời, khói đặc và lửa nóng cùng bùng lên, những tia lưu huỳnh xé toạc bầu trời. Giữa những ngọn lửa hung hãn, đại thụ mọc lên, vươn những cành khô gầy, tựa như bàn tay to lớn của Thiên Ma đang chậm rãi khép lại, tạo thành một chiếc lồng giam khổng lồ.

Trong ánh mắt Kim Minh Hi, những chấm đỏ lấp lóe liên tục, tựa hồ trong khoảnh khắc ngắn ngủi, nàng ta đã chạm đến ranh giới của tử vong.

“Khụ! Khụ!”

Nàng ta ho khan không thể kiểm soát, cảm giác nôn khan trào lên. Khi ý thức dần trở lại, nàng ta mới phát hiện bản thân đang quỳ gối một chân trên mặt đất, cả người ướt đẫm mồ hôi.

Dưới chân nàng ta, một vũng nước mỏng đã hình thành.

Gió từ mặt sông nhẹ nhàng thổi qua.

Chiếc váy dài ướt đẫm bám sát lấy thân thể nàng ta, phác hoạ rõ ràng từng đường nét thướt tha. Kim Minh Hi đỏ mặt, vội vàng đưa tay che ngực, vô thức ngước nhìn về phía trước.

Tô Hoành đã xoay người, hai tay đặt vào trong túi áo, dáng vẻ ung dung, ánh mắt hướng về phía mặt sông.

Trên mặt nước, hàng trăm chiếc hoa đăng lung linh trôi theo dòng chảy, tỏa ra những tia sáng màu vàng kim nhảy múa trên mặt nước.

"Ngươi có biết vì sao ta làm như vậy không?" Tô Hoành xoay người lại, ánh mắt không đặt lên người nàng ta mà vẫn dừng lại ở dòng sông phía trước.

Kim Minh Hi cắn môi, lòng ngập tràn nỗi khuất nhục. Nhưng so với khuất nhục, nỗi sợ hãi trong nàng ta còn lớn hơn gấp bội.

"Bởi vì ta đã sai." Kim Minh Hi cúi đầu, chậm rãi đáp.

"Sai ở đâu?" Tô Hoành hỏi, giọng điệu như cất chứa chút ôn hòa.

“Ta cùng với Trấn Ma Ti quá mức ngạo mạn.” Kim Minh Hi ngừng lại một chút, rồi nói tiếp, “Chúng ta đã thiếu sự tôn kính cần có đối với cường giả.”

Nàng ta hít một hơi, cố lấy lại bình tĩnh: “Cảm tạ ngươi đã hạ thủ lưu tình.”

“Trẻ nhỏ dễ dạy.” Tô Hoành mỉm cười gật đầu.

“Lần sau, Đô Ti của Trấn Ma Ti sẽ đích thân đến diện kiến ngươi.” Kim Minh Hi đáp lời.

“Ngươi đang uy hiếp ta sao?” Tô Hoành nhướn mày, nhưng Kim Minh Hi chỉ im lặng, không đáp lại.

"Kim Tình Viên Vương, Lý Đạo Huyền..."

Hắn trầm ngâm một lúc, rồi nói tiếp: "Cho dù ở Bách Hoa Quận, ông ấy cũng là một trong những kẻ mạnh nhất."

“Trở về nói cho ông ấy biết, ta rất mong chờ được gặp mặt.” Giọng nói của Tô Hoành bình thản, nhưng ẩn chứa một niềm mong đợi không thể kìm nén.

"Còn có một việc."

Kim Minh Hi lấy từ trong ngực ra một phong thư. "Đây là danh sách bảo vật bí mật của Từ gia, bên trong còn có một số lễ vật mà Trấn Ma Ti đã chuẩn bị cho ngươi. Chúng đều đã được đặt ở Giang Nguyệt quán. Khi ngươi quay về, chỉ cần thông báo, sẽ có người giao đến tận nơi."

Tô Hoành liếc mắt nhìn phong thư trong tay nàng ta nhưng không đưa tay nhận.

Kim Minh Hi hít một hơi thật sâu, đôi bờ vai run rẩy. Nàngta buông tay che ngực xuống, hai tay cung kính dâng phong thư trước mặt Tô Hoành, cúi đầu khom người.

Lúc này, Tô Hoành mới đưa tay tiếp nhận.

Hắn mở phong thư, chỉ nhìn thoáng qua rồi kình lực bùng lên từ bàn tay.

Phong thư nhanh chóng hóa thành một tia lửa, theo cơn gió nhẹ lướt trên mặt sông rồi biến mất vào không trung.

“Còn chuyện gì nữa không?” Tô Hoành tựa vào lan can, nhẹ nhàng hỏi.

“Không còn.” Kim Minh Hi lạnh nhạt đáp.

"Được." Tô Hoành cười khẽ. “Mời Kim trưởng lão trở về. À, tỷ tỷ của ta dạo này sức khỏe vẫn tốt chứ?”

“Tô Ly rất được Đô Ti đại nhân xem trọng.” Kim Minh Hi đáp, nhưng trong lòng không khỏi cảm thán. Tô Ly là một người nhã nhặn, tri thức đầy mình, nhưng lại có một đệ đệ phóng túng như vậy. Hai người bọn họ quả thực là một đôi tỷ đệ kỳ lạ.

Nàng ta khẽ lắc đầu, không muốn suy nghĩ thêm về chuyện này nữa.

“Vậy là tốt rồi.” Tô Hoành phất tay, ý bảo nàng rời đi.

Kim Minh Hi ngước mắt nhìn hắn lần cuối, sau đó quay người, nhảy xuống từ Hồng Lâu, biến mất trong màn đêm đen kịt.

"Vừa rồi người phụ nữ đó không làm khó ngươi chứ?" Trần Mộ Dung ngồi bên cạnh, cẩn trọng hỏi.

"Ngươi nghĩ ta là người dễ bị thiệt sao?" Tô Hoành nhếch miệng cười, giọng điệu bình thản đáp lại.