Trước đây, hắn từng cân nhắc việc dùng đao hay kiếm, nhưng có hai vấn đề lớn phải đối mặt. Thứ nhất, ngay cả vũ khí rèn từ sắt thép bách luyện cũng khó mà chịu nổi sức mạnh chiến đấu của hắn, vũ khí sẽ nhanh chóng bị hư hỏng. Thứ hai, việc truyền kình lực qua những vũ khí rèn từ vật liệu bình thường sẽ hao tổn nhiều sức mạnh, không bằng hắn dùng tay không, sẽ tạo ra lực sát thương lớn hơn.
Chỉ có những vũ khí được chế tạo từ vật liệu đặc biệt mới có thể giải quyết hai vấn đề này, như thanh trường kiếm của Tô Ly chẳng hạn, không chỉ cứng rắn mà còn giúp tăng cường sức mạnh cho kình lực của người sử dụng.
Tô Hoành cầm thanh cự kiếm màu đỏ sậm lên thử. So với thanh kiếm nhỏ gọn của Tô Ly, thanh kiếm này vô cùng phù hợp với sức mạnh và thể trạng của hắn. Hắn còn tìm thấy một bao da có thể đeo lên lưng làm từ da dã thú, dường như mới được chế tác, hẳn là do Tô Ly cố tình chuẩn bị.
Hắn thử rót kình lực vào thanh kiếm, lập tức kiếm phong bùng lên một ngọn lửa đen nhánh mờ nhạt, nhiệt độ trong phòng cũng nhanh chóng tăng lên.
"Kình lực truyền đạt hiệu suất khoảng bảy đến tám phần mười, so với kiếm của Tô Ly vẫn kém đôi chút, nhưng cũng không tệ." Tô Hoành nhét thanh kiếm vào bao da, đeo sau lưng, thử rút ra rút vào vài lần, tất cả đều rất trơn tru, không có chút trở ngại nào.
Cảm thấy vẫn còn thiếu thứ gì đó, hắn ngẫm nghĩ rồi bất chợt sáng mắt lên: "Phải rồi, thanh kiếm này cần có một cái tên mới được!"
Sau một lúc cân nhắc, Tô Hoành mỉm cười hài lòng. "Quỷ Kiến Sầu, cái tên này thật không tồi."
Từ trước đến nay, Tô Hoành luôn sử dụng sức mạnh tuyệt đối để nghiền ép đối thủ, nên dù dùng quyền hay kiếm đối với hắn cũng không có quá nhiều khác biệt.
Lật tiếp những món đồ còn lại trong hòm, ngoài kho báu của Từ gia còn có quà tặng từ Trấn Ma ti, bao gồm một số bản sao công pháp, dược phẩm và vật liệu quý hiếm. Hắn rút ra một cuốn sách nhỏ, mở ra xem. Cuốn sách này ghi lại thông tin về các thế lực trong và xung quanh Bách Hoa quận, bao gồm cả thế gia và yêu ma.
Đối với một người như Tô Hoành, cuốn sách này có giá trị rất lớn. Tuy nhiên, lúc này hắn không có ý định nghiên cứu sâu, bởi vẫn còn nhiều việc quan trọng hơn phải làm, để ngày mai tính sau.
Đeo "Quỷ Kiến Sầu" trên lưng, Tô Hoành rời khỏi phòng. Bóng đêm tĩnh lặng, ánh trăng sáng vằng vặc trên cao, cảnh vật đẹp đến kỳ lạ.
"Thật là một đêm thích hợp để giết người." Tô Hoành cười nhạt, đưa mắt nhìn về phía bến sông. Lễ thả hoa đăng vừa kết thúc, đám người của La gia hẳn đã trở về nhà, tâm trạng thoải mái sau buổi tiệc tùng sẽ dễ sinh ra sự lơ là, chính là thời cơ tốt nhất để ra tay.
Không chần chừ, Tô Hoành lập tức hành động.
---
Cùng lúc đó, tại một cung điện dưới lòng đất của La gia vang lên những tiếng gầm rú đáng sợ.
Trong ánh sáng lờ mờ của những ngọn nến đỏ, các chuỗi xích sắt treo lủng lẳng từ trần nhà va chạm nhau tạo nên những âm thanh lạnh lẽo, u ám. Từ những móc sắt treo trên trần, từng thi thể khô héo bị phong hóa lủng lẳng, không còn sự sống.
Chính giữa cung điện, một hồ máu lớn có đường kính hơn năm mét, chín cột đá khổng lồ bao quanh.
Một con quái vật khổng lồ cao gần ba mét đang ngâm mình trong hồ máu. Da thịt của nó có màu xanh đen quỷ dị, lông tóc mọc dài, răng nanh sắc nhọn chìa ra khỏi miệng, đôi mắt đỏ rực ánh lên sự điên cuồng.
Khuôn mặt của nó đầy dữ tợn, miệng giống như mõm lợn rừng, phát ra những tiếng gầm gừ đau đớn không ngừng.
"Ta... đói..." Quái vật rên rỉ trong tuyệt vọng.
Bên cạnh nó, những trưởng lão của La gia mặt tái mét, cầm trên tay những chiếc đĩa đầy nội tạng tươi mới. Nội tạng trong đĩa vẫn còn tươi rói, có những cái thậm chí còn đang khẽ co giật, như thể vừa mới bị lấy ra từ thân thể sống.
"Ùng ục, ùng ục!"
Trong hồ máu rộng lớn, nước bắt đầu sôi trào, từ thân thể to lớn tỏa ra làn khói đỏ rực sắc đặc quánh.
"Ta đói quá!"
Một giọng nói khàn đục, đau đớn vang lên giữa tiếng sôi sục. Từ trong làn khói mù mịt, một bàn tay khổng lồ thình lình vươn ra, chộp lấy chiếc khay chất đầy nội tạng tươi mới, cao tựa như một ngọn núi nhỏ. Bàn tay đó nhanh chóng đưa đến trước miệng, rồi không chút do dự nhét từng miếng vào họng.
Mười mấy đĩa nội tạng, mỗi đĩa nặng cả trăm cân, chỉ trong chốc lát đã bị quái vật nuốt sạch, không còn chút thừa.
Sau khi đã ăn xong, hắn ta không còn gào thét nhưng khói đặc vẫn không ngừng bốc lên từ thân thể khổng lồ. Tiếng thở dốc nặng nề như loài dã thú vang vọng khắp địa cung.
Một vị trưởng lão đầy thịt mỡ dũng cảm tiến đến gần, khẽ nói: "Gia chủ đại nhân, ngài cảm thấy khá hơn chút nào chưa?"
"Phù!"
Một hơi thở nặng nề thoát ra, cuốn theo màn khói dày đặc.
Khuôn mặt của gia chủ, méo mó và đau đớn đến dữ tợn hiện ra trước mắt các trưởng lão. Nét mặt của hắn ta càng lúc càng lộ rõ sự dau đớn, khiến những người chứng kiến cũng run rẩy.
"Chưa đủ!"
Gia chủ rít lên, giọng nói như tiếng gầm của một con thú đói, lặp lại một lần nữa:
"Chưa đủ!"
"Ta cần nhiều hơn, không, không phải ta cần, mà là thứ trong bụng ta, nó muốn nhiều hơn!"
Hắn ta gầm thét, đôi mắt đỏ ngầu, nước mắt màu máu lăn dài trên gương mặt nhăn nhúm.