Nhẹ nhàng lau khô nước mắt ở khóe mắt, Tôn Ngộ Không bỗng nhiên ngước mắt lên trời thở dài. Tại sao ta và các sư đệ, năm người phải trải qua biết bao gian khổ? Bây giờ nghĩ lại, Tôn Ngộ Không và các sư đệ năm người, thực sự có thể nói là luôn luôn trải qua các loại gian khổ. Chỉ lấy Tôn Ngộ Không làm ví dụ, đại náo thiên cung là gian khổ; một mình chống lại cả triệu binh thiên cung. Năm trăm năm dưới Ngũ Hành Sơn là gian khổ, một mình nếm trải lạnh nóng thế gian, năm trăm năm cô đơn lại làm sao dễ dàng chịu đựng được?
Tây thiên thỉnh kinh là gian khổ, chín chín tám mốt kiếp nạn không làm cho Tôn Ngộ Không thêm bao nhiêu sự bất đắc dĩ và đau khổ? Tự tay chém giết một người lại một người đồng bào yêu tộc, nhìn những con yêu quái nhỏ bé không chịu được một ngón tay của hắn nghiền nát nhưng vì phía sau có đầy thiên thần Phật tổ cưỡi lên đầu hắn, nhìn những huynh đệ ngày xưa sa vào làm kỵ sĩ cho người khác. Rõ ràng biết những thiên thần Phật tổ có ý đồ xấu xa nhưng vẫn phải cười tươi đối đãi, tất cả những sỉ nhục, bất mãn và oan ức đều phải một mình chịu đựng, còn phải giữ khuôn mặt ngây thơ vô tộ.