Tí tách, tí tách, trong phòng tối có giọt nước từ trên vách đá nhỏ xuống.
“Hả? Ngươi là ai?”
Tiếng leng keng leng keng của những thanh kim loại va chạm vang lên, một người ngẩng đầu nhìn về phía Lục Nhĩ và Trương Thuần Nhất.
Hai tay hắn bị xích sắt to bằng cánh tay trẻ con trói buộc, nối với bức tường, cả người tựa lưng vào vách tường ngồi bệt xuống đất, hai chân bị móc ngay chỗ xương đầu gối, tóc tai bù xù, gầy như que củi, nhìn qua chừng năm sáu mươi tuổi, cũng không biết đã bao lâu chưa được xử lý, cả người tản ra một mùi tanh tưởi, chỉ có một đôi lông mày trắng mảnh mà dài, rũ tận xuống cằm.