Cảm giác căng thẳng lại dâng lên, Vương Diệu Tổ rướn người về phía trước, cổ vươn dài, đôi mắt nhìn chằm chằm vào ngòi bút của Chu Bình An, tròng mắt gần như muốn lồi cả ra ngoài.
Chu Bình An bình tĩnh thong dong cầm bút vung trên bình phong, ngòi bút lướt trên giấy như rồng rắn lượn bay, ma sát với mặt giấy phát ra tiếng sột soạt khe khẽ.