Logo
Chương 1: Phỏng vấn (1)

"Đến nơi chưa?"

"Đừng khẩn trương, thành tích của ngươi tốt như vậy, nhất định sẽ đậu."

"Chuyện phí phẫu thuật không cần lo lắng, mẹ đã tìm được việc làm thêm mới, nhất định sẽ gom đủ cho ngươi, ngươi hãy yên tâm tham gia phỏng vấn."

Nhìn tin nhắn mẫu thân gửi đến trên màn hình, Trương Vũ lặng lẽ cất điện thoại, hít sâu một hơi, nhắm mắt lại, tĩnh lặng chờ đợi.

Một lúc sau, phía trước truyền đến tiếng gọi.

"Thí sinh số 989, Trương Vũ."

Trương Vũ đứng dậy, tiến vào phòng phỏng vấn.

Hắn nhìn ba vị giám khảo, nở nụ cười lễ độ đã luyện tập từ lâu: "Chào ba vị, ta là Trương Vũ của trường Trung học Cơ sở Đông Dương."

Vị giám khảo ngồi giữa nhìn hắn, nhàn nhạt hỏi: "Vì sao ngươi lại muốn thi vào trường của chúng ta?"

Trương Vũ đáp: "Quý trường có lịch sử lâu đời, nền tảng thâm hậu, tài nguyên giảng dạy phong phú, từ trước đến nay đã bồi dưỡng ra rất nhiều nhân tài kiệt xuất cho xã hội..."

Vị giám khảo nhíu mày, ngắt lời: "Đừng nói những lời khách sáo đó."

Trương Vũ thật thà nói: "Ta muốn thi đậu trường đại học danh tiếng, Trung học Tung Dương là trường có tỷ lệ đậu đại học cao nhất trong số những trường mà ta có thể thi tuyển."

Vị giám khảo khẽ mỉm cười, nhìn tập tài liệu trong tay nói: "Ừm, điểm tuyệt đối tất cả các môn, đứng nhất toàn trường? Thảo nào được tiến cử đến đây."

"Thành tích của ngươi không có vấn đề, nhưng muốn vào Trung học Tung Dương, chỉ dựa vào thành tích thi trong trường là xa xa không đủ."

Hắn suy nghĩ một chút, tùy ý hỏi: "Hiện tại mỗi ngày ngươi ngủ bao lâu?"

Trương Vũ đáp: "Năm canh giờ."

Vị giám khảo kinh ngạc: "Năm canh giờ?"

"Học sinh của trường chúng ta từ tiểu học, thời gian ngủ trung bình mỗi ngày đều không quá hai canh giờ. Còn như những học sinh xuất sắc các khóa trước cơ bản đều không ngủ."

"Mỗi ngày ngươi lại ngủ đến năm canh giờ, tức là mỗi ngày học ít hơn người khác ba canh giờ, chín năm đã kém gần một vạn canh giờ..."

Trương Vũ hơi sững người, không ngờ rằng bản thân vốn cho là đã rất nỗ lực, nhưng so với người khác vẫn còn kém xa như vậy.

Trương Vũ liền vội vàng nói: “Ta sẽ cố gắng đuổi kịp bọn họ.”

Vị giám khảo bên trái hỏi: “Ngươi đã học được bao nhiêu chương trình trung học rồi?”

Trương Vũ bình tĩnh lại một chút, tự tin đáp: “Ta đã tự học xong chương trình Cao nhất rồi.”

Đối phương hơi nhíu mày: “Mới Cao nhất thôi sao? Ngươi không biết rằng khi chúng ta giảng dạy đều mặc định học viên đã học xong chương trình trung học rồi hay sao?”

Trương Vũ nghe vậy liền ngây người, đây lại là một tin tức mà hắn không hề hay biết, vốn tưởng rằng là lợi thế, ai ngờ chớp mắt đã biến thành bất lợi.

Ngay khi hắn đang không biết phải làm sao, vị giám khảo ở giữa lại hỏi câu tiếp theo.

“Bản hiệu để nâng cao hiệu quả học tập, ngăn chặn việc yêu sớm, yêu cầu tất cả học viên trước khi nhập học phải hoàn thành thủ thuật cắt bỏ những bộ phận liên quan, từ đó chuyên tâm tu hành.”

“Ngươi có biết điều này không?”

Cuối cùng cũng nghe thấy một chuyện mình biết, hắn vội vàng trả lời: “Gia đình ta đã chuẩn bị rồi, trước khi khai giảng ta nhất định sẽ hoàn thành tuyệt dục thủ thuật, duy trì nồng độ kích thích tố ở mức thích hợp nhất để đi học.”

Vị giám khảo không tỏ thái độ gì, chỉ gật đầu: “Được rồi, buổi phỏng vấn hôm nay kết thúc, ngươi ra ngoài trước đi.”

Trương Vũ thấp thỏm lo âu bước ra khỏi phòng học, hắn cảm thấy thời gian phỏng vấn của mình dường như ngắn hơn những học viên khác.

Sau khi hắn rời đi, vị giám khảo ở giữa lắc đầu: “Trung học rồi mà còn chưa tuyệt dục, tâm hướng đạo của đứa trẻ này không đủ kiên định.”

Nữ giám khảo bên cạnh cười nói: “Ta thấy hắn cái gì cũng không biết đã đến đây rồi, báo cáo kiểm tra và thành tích thi ngoại khóa nên có đều không có, chỉ có thể nói chất lượng học viên được tiến cử từ những trường trung học bình thường này ngày càng kém, nếu không có chính sách hỗ trợ, bọn họ làm gì có tư cách gặp chúng ta.”

Vị giám khảo ở giữa gật đầu: “Haiz, ta vốn tưởng rằng người nghèo sẽ chăm chỉ hơn một chút, có lẽ ta đã kỳ vọng quá cao vào bọn họ rồi.”

“Người này tạm thời đưa vào danh sách dự bị đi.”

Nói xong, hắn ném sơ yếu lý lịch của Trương Vũ vào thùng rác bên cạnh, chen chúc cùng với mấy trăm bộ hồ sơ dự bị khác.

Mặc dù Trương Vũ cảm thấy rằng chuyến phỏng vấn của mình dường như không thành công cho lắm, nhưng hắn không có thời gian để suy nghĩ về những điều này, hắn đã bắt đầu chuẩn bị cho hết cuộc phỏng vấn này đến cuộc phỏng vấn khác, đi tới từng trường cao trung khác nhau.

"Trương Vũ, chúng ta đã tìm hiểu qua và nhận thấy tình hình gia đình của ngươi e rằng không đủ khả năng chi trả học phí ở đây. Tuy nhiên, chúng ta có cung cấp dịch vụ cho vay ưu đãi dành cho học sinh nghèo khó, chỉ cần ngươi nguyện ý thế chấp một vài bộ phận cơ thể không quan trọng là được..."