Khốn kiếp, ta đã đến Côn Khư, đã đặt chân đến một thế giới khác, chẳng lẽ không nên nhập gia tùy tục, không nên thuận theo quan niệm của thế giới và thời đại này sao? Cớ sao lại có thể bị quá khứ trói buộc?
Huống hồ ngay cả ở Địa cầu, trong tư tưởng của nhiều người, chuyện trước mắt này... cũng chẳng phải là điều không thể chấp nhận! Tại sao, tại sao ta lại không làm được chứ.
Phúc Cơ cổ vũ: “Trương Vũ, ta đã cảm nhận được sự bất cam trong lòng ngươi, đã cảm nhận được ý chí chiến đấu của ngươi. Lên đi, hãy cùng Văn Vô Nhai hùng hục tu luyện một phen, bù đắp khuyết điểm trong tâm cảnh, tiếp thêm động lực cho con đường tiên đạo của ngươi.”
Trương Vũ cắn chặt răng, quay đầu nhìn Văn Vô Nhai bên cạnh, nhưng rồi lại nhanh chóng nản lòng!