Logo
Chương 14: Thỉnh Thần (1)

Nhìn biến hóa ở giữa lòng bàn tay, Trương Vũ không khỏi nghĩ: “Rốt cuộc đây là có ý gì?”

“Chẳng lẽ đợi lấp đầy thì ta cũng toi luôn đấy chứ?”

Đáng tiếc là chẳng có ai có thể giải đáp được nỗi bất an trong lòng Trương Vũ lúc này.

Sau khi kết thúc tiết thể dục buổi sáng, Trương Vũ liền kéo lê thân thể nửa sống nửa chết của mình đi ăn cơm trưa với Bạch Chân Chân và Chu Thiên Dực, sau đó nghỉ ngơi một lát rồi lại tiếp tục học các môn buổi chiều.

Tiết học đầu tiên của buổi chiều là tiết lịch sử, người giảng bài là một lão giả tóc bạc trắng.

Sau khi lão giả bước vào lớp, liền tự mình ngồi ở phía sau bục giảng, mở sách ra rồi tùy ý giảng giải.

Còn các học sinh ở dưới bục tranh thủ thời gian nghỉ ngơi, thổ nạp, tu luyện, thậm chí là rời khỏi lớp học đi luyện thể, dường như hắn cũng không để ý.

Trương Vũ cũng chẳng có hứng thú nghe vị lão sư lịch sử này giảng bài, hắn chỉ nhanh chóng lật xem sách giáo khoa, trong đầu không ngừng nhớ lại nội dung trong đó, đồng thời kết hợp với ký ức của bản thân mình để lý giải.

“Côn Khư không có quốc gia, tất cả đều do thập đại tông môn độc quyền và nắm giữ. Côn Khư có ba mươi sáu tầng trên mặt đất, tầng thứ nhất đại khái to bằng hai nước Hoa Hạ, do các thành thị lớn nhỏ không đều tạo thành, mỗi một thành thị có chính phủ do đại tông môn dựng nên để quản lý.”

“Thế giới ở tầng thứ nhất bỏ qua mấy thứ có liên quan đến tiên đạo, trình độ khoa học kỹ thuật dường như cũng tương đương với kiếp trước của ta, nhưng ngày tháng của bách tính có vẻ vất vả hơn nhiều.”

“Côn Khư tầng thứ nhất cũng là nơi Trương Vũ vẫn luôn sống, về phần mấy tầng ở trên nữa… hắn chỉ được thấy trong phim truyền hình hay điện ảnh mà thôi.”

Theo như Trương Vũ nhớ thì chỉ có thi đậu đại học mới có thể tiến vào Côn Khư tầng thứ hai, mà chỉ có tốt nghiệp đại học và gia nhập đại tông môn thì mới có thể đi lên tầng cao hơn nữa.

Có thể nói rằng ở Côn Khư, chỉ có nắm giữ lực lượng tiên đạo càng cường đại, quyền hạn càng cao, thì mới có thể từng bước từng bước đi lên.

Mà càng là tầng trên thì linh khí càng dồi dào, kỹ thuật tiên đạo càng phát triển, các loại vật tư cũng càng sung túc.

Khi hồi tưởng lại, Trương Vũ không kìm được quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, cảm nhận ánh nắng ấm áp đang vương vãi khắp không gian.

"Một khung cảnh với bầu trời và ánh dương chân thực đến nhường này... Chẳng lẽ nơi đây thật sự nằm trong một tòa kiến trúc khổng lồ nào đó sao?"

"Chỉ riêng tầng thứ nhất đã rộng bằng hai nước Trung Quốc, vậy toàn bộ Côn Khư phải chiếm giữ một vùng không gian rộng lớn đến mức nào? Chắc chắn là không còn nằm trên địa cầu nữa rồi?"

"Rốt cuộc ta đã đến thế giới này bằng cách nào?"

Trong đầu hắn bất giác hiện lên khung cảnh khi vừa mới đặt chân đến thế giới này, nhớ lại cái nghi thức quỷ dị kia, rồi đột nhiên cảm thấy đầu óc choáng váng.

Trương Vũ vội vàng lắc đầu, đối với hắn lúc này, so với những đại sự kia, thì những chuyện nhãn tiền như thành tích ở trường, sinh hoạt phí, kiếm tiền, tiết thể dục... càng cần hắn lưu tâm hơn.

Mà vừa nghĩ đến thành tích và tu luyện, Trương Vũ lại cảm thấy đau đầu.

Ngoài tiết thể dục buổi sáng, thành tích tiên đạo còn có bốn môn là Đạo Tâm, Pháp Lực, Võ Công và Đạo Thuật.

Trong đó, Đạo Tâm chiếm 150 điểm, Pháp Lực chiếm 150 điểm, Võ Công 100 điểm, Đạo Thuật 100 điểm.

Theo ký ức trong lòng Trương Vũ, gần đây thứ hạng thành tích của hắn đã sụt giảm trên mọi phương diện, chẳng có môn nào là không thụt lùi.

Cứ tiếp diễn tình trạng này, dường như việc bị Tung Dương Cao Trung đuổi học cũng chỉ còn là vấn đề thời gian.

Trong lòng Trương Vũ lại dấy lên một mối nghi hoặc khác.

"Xem ra, gia cảnh Trương Vũ chẳng giàu có, bản thân hắn cũng không có thiên phú tiên đạo gì xuất chúng, bất luận là lần phỏng vấn năm nhất hay năm hai dường như đều không quá thành công, rốt cuộc hắn làm thế nào để vào được Tung Dương Cao Trung?"

Trương Vũ cố gắng hồi tưởng, chỉ nhớ rằng nguyên thân đã bất chấp kết quả phỏng vấn không mấy lý tưởng để vào Tung Dương Cao Trung.

Nghĩ đến gia cảnh của nguyên thân, ánh mắt hắn khẽ động, lấy điện thoại ra mở danh bạ.

"Đúng rồi, sau khi tan học có nên liên lạc với cha mẹ và tỷ tỷ của Trương Vũ hay không?"

Trong các tiết học buổi chiều, Trương Vũ vừa ôn tập, vừa sắp xếp lại mớ ký ức trong đầu, điều này khiến hắn ngày càng hiểu sâu sắc hơn về mớ kiến thức hỗn độn kia, về thế giới này, và về thân phận của Trương Vũ.

Chớp mắt đã đến sáu giờ, giờ tan học.

Khóa học hôm nay ở trường đã kết thúc, nhưng đối với tuyệt đại đa số học sinh Cao trung Tung Dương mà nói, một ngày học tập chỉ mới trôi qua một nửa, tiếp theo bọn họ còn phải tham gia các lớp học thêm, sau đó tự học đến nửa đêm mới được nghỉ ngơi.