Logo
Chương 4: Phỏng vấn (4)

"Mẫu thân, loại thuốc này không thể ngừng được, ngừng thuốc thì đạo tâm sẽ thụt lùi, ta sẽ uổng phí công sức..."

"Thiên linh căn nhất định phải thuê, không có thiên linh căn thì pháp lực của ta không theo kịp..."

"Phải nạp tiền cho thẻ VIP của lớp học thêm này, nếu không ta không hiểu được công pháp mà lão sư giảng trên lớp..."

Kỹ thuật tiên đạo phát triển khiến phàm nhân không có linh căn cũng có thể bước lên tiên lộ, nhưng cái giá phải trả là định kỳ tiến hành học tập và bảo trì đắt đỏ nhất thì mới có thể tiếp tục đi tiếp.

Chớp mắt đã ba tháng sau khi khai giảng, nhìn thấy nợ nần ngày càng nhiều, đến bây giờ ngay cả tiền thuê nhà, tiền nước, tiền điện cũng không đủ chi trả... Tất cả những thứ này dường như là một cơn ác mộng không bao giờ kết thúc, người mẹ cuối cùng không thể chịu đựng được nữa.

Vì vậy, vào một ngày nọ, khi tan học trở về nhà, Trương Vũ không còn thấy bóng dáng của mẹ hắn nữa.

Hắn sau khi đọc xong lời nhắn của mẫu thân thì ngây người hồi lâu, sau cùng lặng lẽ bước lên thiên đài.

……

Trên thiên đài của khu nhà cho thuê.

Một trận đau đớn kịch liệt từ trong óc nam nhân truyền đến, đem ý thức hỗn độn của hắn từ trong hắc ám dần dần thức tỉnh.

Hắn mở mắt nhìn về phía trước, liền thấy phía trước cách đó không xa là một con phố người người tấp nập, nước bẩn chảy ngang dọc.

Hai bên đường phố, đủ loại bảng hiệu quảng cáo lấp lánh ánh đèn nghê hồng, nhìn lên trên nữa là từng tòa nhà đen kịt chen chúc, tựa hồ như muốn che khuất cả bầu trời.

Mà tòa nhà dưới chân lại là một khu chung cư cũ nát, trên bức tường gạch đỏ loang lổ vẫn đang trình chiếu video quảng cáo về quản lý tài chính, trong quảng cáo là từng vị tiên nhân phi thiên độn địa đang cùng nhau tiến cử khoản vay tu tiên miễn lãi ba mươi ngày cho người dùng mới.

"Chẳng phải ta đang chơi Hắc Thần Thoại: Ngộ Không sao?"

"Đây là đâu?"

Đang lúc suy nghĩ xem rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, hắn quay đầu lại liền phát hiện trên thiên đài bày đầy nến.

Từng hàng nến lấp lánh ánh lửa đỏ tươi, vây quanh hắn và một con búp bê cũ nát.

Đó là một con búp bê vải đã phai màu ố vàng, đường chỉ khâu xiêu xiêu vẹo vẹo, tựa hồ như tùy thời đều có thể vỡ ra.

Cảnh tượng quỷ dị tựa hồ kích thích đến đại não của hắn, khiến từng đợt ký ức vụn vỡ không ngừng cuồn cuộn nhảy múa trong đầu hắn.

"Đây không phải Trung Quốc... Đưa ta đến dị thế giới rồi sao?"

Hắn có chút khó tiếp thu chuyện xuyên việt.

Nhưng những ký ức chân thực về tiên đạo kỹ thuật trong đầu lại không ngừng xung kích ý thức của hắn, khiến hắn dần dung hợp với nguyên thân, đồng thời càng không ngừng nhắc nhở hắn trước mắt đã là một thế giới khác.

Nơi này chính là Côn Khư, một kiến trúc siêu cấp đứng sừng sững trên mặt đất tựa như hình kim tự tháp, tổng cộng có ba mươi sáu tầng trên mặt đất cùng mười tám tầng dưới mặt đất.

Bắt đầu từ tầng thứ nhất có diện tích lớn nhất, tựa như một phiến đại lục, mỗi một tầng đều là một phương thiên địa mới.

Còn về thế giới bên ngoài Côn Khư là dạng gì, trong đầu Trương Vũ không có đáp án.

Hắn chỉ biết rằng bên trong Côn Khư, là một thế giới lấy các tiên đạo đại tông môn vi tôn.

Các đại tông môn ngạo nghễ trên cao, gần như lũng đoạn toàn bộ lương thực, năng lượng, giao thông, giáo dục, khoa học kỹ thuật, y tế, tài chính, mạng lưới,... Quân đội của phàm tục trước mặt đội chấp pháp của tông môn chẳng khác nào đám lính canh cổng.

Nhưng phàm nhân không được hưởng phúc lợi do kỹ thuật tiên đạo mang lại, ngược lại mỗi ngày đều bận rộn mưu sinh.

Mà hắn, Trương Vũ, sinh sống ở tầng thứ nhất của Côn Khư, là một học sinh trung học của Tung Dương Cao Trung, gần đây đang chìm đắm trong một nghi thức cổ quái…

“Hiện tại ta đã trở thành Trương Vũ của thế giới khác.”

Đúng lúc này, một cơn đau nhói từ lòng bàn tay truyền đến, đánh thức Trương Vũ đang chìm đắm trong mớ ký ức hỗn độn.

Hắn cúi đầu nhìn xuống, liền thấy một ký hiệu trong suốt xuất hiện trong lòng bàn tay, đang dần dần chuyển sang màu đen với tốc độ cực kỳ chậm chạp.

“Đây lại là thứ gì?”

Gió đêm thổi qua, ánh nến đỏ thẫm xung quanh lay động.

Mà con búp bê cũ nát dưới đất trừng trừng đôi mắt hắc sắc trống rỗng làm từ cúc áo, nhìn thẳng vào hắn.

Hắn muốn nhớ lại rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, nhưng càng nghĩ đầu óc lại càng đau đớn, choáng váng.

Không khí càng lúc càng âm u quỷ dị, Trương Vũ ôm đầu, chỉ cảm thấy xung quanh trời đất quay cuồng.

Khi hắn hoàn hồn, liền phát hiện mình đã mơ mơ màng màng rời khỏi sân thượng, từng bước trở về trước cửa nhà.

Liếc nhìn tờ giấy đòi tiền thuê nhà, bước vào cửa, đập vào mắt Trương Vũ chỉ có một chiếc giường và một chiếc bàn.