Logo
Chương 9: Trường học (4)

Toàn bộ khối Cao nhất có mười lớp, từ Nhất ban đến Thập ban, phân lớp dựa theo thành tích của kỳ khảo thí hàng tháng.

Dựa vào thứ hạng của Trương Vũ, đương nhiên hắn được xếp vào Nhất ban với đãi ngộ tốt nhất, cũng được gọi là lớp kỳ phạm.

Còn thành tích của kỳ khảo thí hàng tháng, ngoài các bài thi thông thức thông thường, quan trọng nhất vẫn là thành tích tu vi tiên đạo.

Dù sao giáo dục thông thức chỉ chiếm năm mươi điểm, còn các khoa mục tiên đạo cộng lại thì có đến sáu trăm năm mươi điểm.

Đặc biệt mọi người đều là học sinh lớp Cao nhất, cũng mới chính thức tu tiên sau khi khai giảng, về mặt tu vi thì thực ra cũng không chênh lệch nhiều.

Mặc dù hắn nhìn qua xếp thứ mười, nhưng nếu mấy tuần tới không duy trì được tốc độ tiến bộ, rất dễ bị văng khỏi top mấy chục.

Bạch Chân Chân tiếp lời: "Tiếp tục không có tiền, thứ hạng ngày càng kém, đãi ngộ ngày càng thấp, trong vòng tuần hoàn ác tính này, ngươi sẽ từng bước bị đá từ Nhất ban xuống Thập ban!"

Nàng đầy vẻ ngưng trọng: "Không tiền, không thành tích, ngươi sẽ trở thành thứ rác rưởi trong mắt lão sư, trò cười của đám học sinh kỳ phạm ban, là đối tượng để đám người tầm thường ở ban bình thường tìm kiếm cảm giác ưu việt thấp kém!"

Bạch Chân Chân ôm đầu: "Trong tình huống như vậy, đừng nói tới tài nguyên tu luyện, ngay cả đạo tâm cũng khó duy trì ổn định, thành tích chỉ ngày càng kém, cuối cùng rơi xuống vòng đào thải, chỉ đành mang một thân thương tích cùng một đống nợ nần, bị Tung Dương cao trung một cước đá ra khỏi trường."

Dường như nhìn thấy tương lai thê thảm ấy trong đầu, Bạch Chân Chân ngẩng đầu nhìn trời, than thở: "Chẳng lẽ ngươi muốn sống dưới đáy của sự khinh bỉ trong toàn trường, bị người ta sỉ nhục hết lần này đến lần khác! Cuối cùng trở thành thứ cặn bã xã hội, đến cao trung cũng không tốt nghiệp nổi sao?"

Trương Vũ nghe vậy, khóe miệng giật giật: "Vậy ngươi nói phải làm sao?"

Bạch Chân Chân trầm mặc một lát, quay đầu lại: "Huynh đệ, nói thật... nợ bảy mươi vạn mới lên được hạng mười, có lẽ ngươi thật sự không thích hợp với tiên đạo."

"Ta không biết ngươi làm cách nào vào được Tung Dương, nhưng ta khuyên ngươi... nên bỏ học đi làm đi, nếu không ta sợ ngươi càng lún càng sâu."

Trương Vũ không đáp, trong lòng lại thầm than: "Ưu điểm duy nhất của cái thế giới chết tiệt này là có thể tu tiên, kết quả mới tới một ngày đã nói ta không có thiên phú tu tiên?"

Sau khi trở về lớp học không lâu, Trương Vũ cầm điện thoại đang rung lên, liền phát hiện Bạch Chân Chân chuyển cho hắn năm trăm đồng, còn gửi kèm một tin nhắn.

Bạch Chân Chân: Nộp tiền điện nước trước đi.

Trương Vũ hơi sững người, đột nhiên ngửi quần áo của mình, lập tức hiểu ra Bạch Chân Chân đã ngửi thấy mùi hôi mấy ngày chưa tắm trên người hắn.

Mùi này tuy hắn đã quen, nhưng người ngoài ngửi thấy có lẽ sẽ nhận ra ngay.

Nghĩ đến gia cảnh đối phương khốn khó mà vẫn gửi tiền cho mình, Trương Vũ thở dài, gõ một đoạn văn thật dài trên điện thoại rồi lại xóa hết, cuối cùng chỉ trả lời: Đa tạ.

Sau khi trả lời, Trương Vũ nhìn vào lòng bàn tay mình, phát hiện ký hiệu trên đó đã bị màu đen lấp đầy một nửa.

Trên đường đến trường rồi vào lớp, Trương Vũ phát hiện chỉ có mình hắn mới nhìn thấy ký hiệu này.

Lúc này, hắn tính toán thời gian, phỏng chừng tối nay ký hiệu sẽ bị màu đen lấp đầy hoàn toàn, nhưng không biết sau khi lấp đầy thì sẽ xảy ra chuyện gì.

Mở sách mới, là một câu chuyện thú vị, thời gian chương mới mỗi ngày là 12 giờ trưa, hoan nghênh mọi người cất chứa cùng đón đọc.

(Hết chương này)