“Vậy sao cậu còn muốn mở cửa nữa?”
Vương San San có chút khó hiểu.
Vương San San gật đầu, chậm rãi lui sang một bên, đồng thời bên cạnh cô còn có một nhóc con quỷ dị yên lặng xuất hiện, đứa bé này có làn da tái nhợt, mặc áo liệm, mang giày thuê, nghiêng đầu mở to một đôi mắt hơi đỏ lên nhìn lén Trương Tiện Quang, giống như đang nhìn một món đồ ăn vô cùng ngon miệng.
“Vật nhỏ này, không phải là quỷ, cũng không phải là ngự quỷ nhân...Nó là sản phẩm của linh dị, hơn nữa còn giống Dương Gian cậu đến bảy tám mươi phần trăm, là quỷ nô của cậu? Không, không giống lắm, còn đặc biệt hơn cả quỷ nô.”