Bà đã rất già rồi, hơn tám mươi rồi. Nếu không phải mấy năm nay chất lượng cuộc sống cực tốt lại còn bảo dưỡng cẩn thận, bà không thể nào sống đến tận bây giờ được, đã chết đi từ lâu giống như Trương Lệ Cầm rồi.
“Giang Diễm, cô già rồi.”
Giọng của Dương Gian vang lên, vẫn giống như mọi hôm, bên trong sự bình tĩnh lại để lộ ra chút lạnh nhạt.
Giang Diễm chảy nước mắt, sờ mặt mình: