Logo
Chương 3692: Đoạn Kết - Thủ Hộ Thần Dương Gian 12

Các ông bà cụ tụ tập bên nhau trò chuyện, liên tục cảm thán. Mà Dương Gian lại gặp được một người quen trong lễ tang của Trương Vĩ.

Đó cũng là một bà cụ, trông chừng tám mươi tuổi, khí chất rất dịu dàng, chẳng qua tinh thần trông có vẻ không tốt lắm, có cảm giác rất ốm yếu.

Dường như bà cụ cũng thấy Dương Gian, phản ứng đầu tiên của bà ta là có chút kinh ngạc, hình như còn nghi ngờ không biết có phải bản thân đã nhìn lầm rồi không, sau đó được một người trẻ tuổi nâng đỡ, nôn nóng đi về phía bên này.

“Cậu, cậu là, Dương Gian?”

aGin Dương này. hntĩ nbhì uqa giưn nìhn htongá
dn àB ábc ôknhg tim được sĩ ,khe nội, ca hnkôg khcí nđ.g bà
Gian nói. ưDngơ
tiô đại hgônk qu không kai ếkt yàn đó unế yutt iôt ,d yếtuQ ìth ếht hnuiê đã asi, hit của đại lúc định so ith như .ri oba nếu nogph coi lhni tt kgnôh giưn âyb at biết vng htn vi giới ếtch, gi sẽ
hc ưnDgơ cíhht naGi hnư thế. iig
ra ưgNi ika hnhat t:bi niaG iàv ,ln hiện ơDưng nniê khnôg phát ást đc có nuaq uđi
ntào gúip li Bi knhgô óc li itô tiô năm usá uc uc. hoàn ìg uađ làm gưntơh, Cu rất này, oàn mt iươm mt cả, gnnưh khổ, nhôgk đi rất uc, ngđá úchgn trong tôi. ưđc rõ àrng chcá iđ chúng ôhgkn tôi
ng li gúchn Là lễ tôi, mM gatn ĩV. pg iTu ac nhua at ưngTơr in,hT gnhkô
quen bè, có nôgkh ca còn nyà nưh uc bạn gnưi bitế uSa an ghônk sẽ uc ơnh u,c không ếcht nhà, iđ àon cu cuc uaq uC ai phải nòc không âđ?y i.đ thế ncò vtư
nói. ianG Dương miệng m
ưbc tuổi lên tr mM đ iv in,hT lại. cạnh mi ĩnht àml người bà ìbnh cLú yl Tiểu êbn vàng y,àn
bình u.đ Dương Gian gật nĩth
nlgò tc nnhg trong liên mc ngổn anggn đ ilo xcú. at lặp li y,nà li
àl mà hngnư nào uc ht .óđ người ,iđ cu ,mnhì hínhc àl s húgcn ămn mi áus kia hip ngkhô iôt, cn óc vớt hgnkô cchá vt nêtr uC uc ingư li mươi tht
nix .i l ,ianG Dgơưn
rt hnư bực hkó Tiểu mc rất :auq tya gi nlê ybâ uan Thiện b,i ud oba Gian, Mm unm phát xúc luôn lc gài mnă gnưi Dưgnơ dàng tiết ũgcn il chu nàb v gưdn nùdg
ói:n Gnia Dnưgơ
hônkg mM uTi Thiện àb ưnc lau t.m mt, đưc nnh rũ
ht vi hồn htnâ .mth hnsá xác gortn đang hkn ib mhni inhl tm bằng vây này hnt nBê
mô,h yuhnc ôTi vốn vià đnh htn nsg chỉ ếht àon? mấy li nmă vài iđ ôc li ig gặp ưhgnn b một được im àl cô, qua hn,câ
đó ac ax ìnnh không áhcc nh Gnia ưgTnrơ di ĩV Dương ni:ó
ca giơ sờ ,đây il Nió hln pnh ayt nlê lgn mti lo bà ếnđ cgn ơgưnD không anGi:
tìh cu như cákh ir. đi ôhngk uNế im có l nuhcy đã
c .ih úhct gnth, có gcnă thử
nChgú â?yđ yàn ir đi m,t hnào ãđ cuc tm ưngnh ihp không nùgc gncũ rồi, sgn sao ôti cu cui ,m gnxo đời thì ưhgnn
mM inhT Tiu nói.
:óin mở mắt nimg rnưg htúp Tiểu àb Thiện Gi dng y,at đã ,àyn rgnư Mm nước
ì?g tâm, cvi gknhô Ynê s
aob tôi, itô htcế, cậu ir? ếđn ba đợi ônlu Cu lâu ìmt về vẫn lúc ếnđ không .v oaS
ưul một tm, có i,đ gì gì ãđ trẻ ìg là rồi, ưđnơg th il huncy đến thân, yĐâ bỏ ?âđy c mt nb A n,a óc nxog na àm iđ ê,nhni èb tih nb thì bônug Vĩ không nòc ãđ qyau tôi cũgn uếnyl không m, nưvg rt lần ntêr ncò ãđ sng ?ch nữa này tôi n inưg ònc mlà nòc aB đều đời yv chúng
niTh Gani vừa tm av Dương nìhn riơ nước Tui .óni Mầm
uc ybâ gi mới oaS về.”
cưn tm ơDnưg nehg óin chảy ac ánch ggni c được ct útm ta lp Gian: ayt qune àb ,xung yl c,uth Bà
Cô .ri tâm ynê hìt hnư có hết tôi ht nĩgh nũcg
la uhin có at ,cnh thời tr đại hgknô? nàt gkhnô ivc chk gcnhú nqyu đnúg có ,aik
thế? Người hn ?aos là trẻ ưhn hn lại ưhgnN nyà sao
ust bitế ncg có ibết đu nnìh htcú hni. này tux ni óc tm itu Gnai kinh mối đời gađn Dgnơư ênt gơưDn gnkôh ì,g Gian, iga ch nigư này chỉ nh nội nh h tr quan ưgNi àb
ygàn nã,m ìth yâb ũngc uĐi màl ãđ lônu nchhí hnt yg.unn lại nhung àyn nl gặp đó tmâ iđ oàn nguyện ath ếcth umn duy nãm ,na tiô giờ uc nh
bây tt ưmiơ v. v năm quá sm uc mu,n itbế ao,b htn im uến ìht đến chờ cu il nưgNh nhđ về hơn hai c gi
vậy.” ngúĐ
đu tôi Nếu mi đi, có nhkgô tôi ưngi nưh lai.” s gnơưt
rưng nước Thiện Tiu Trong tm Mầm ac rưng náh mắt:
ôti ađư ,tr tm cho đ ika ếkni .an mi khiến muốn, ếnu Diễm hội, lại thời đi uyaq có ln sống tm niưg th iôt g,hn ôc cơ agGin tôi “Trước hoc il trở mt ònc
A ihc, không?” đgnú đã ĩV t hgnNư
mc, được ghôkn un,g điều ăn mất.” lo ăn Cnò vui tạm óc ônghk gì ,ưđc vẻ chỉ
hn ht gànnh Gian ưnơgD ài:
ưgTơrn viu gkhôn sng gì.” vẻ ncgũ Vĩ ũncg thế,
nói: uaS đó mi
iTu inó hTni mM il nxgo, aíhp ìhnn v Gian: ưgDơn
ó.in Dơnưg niaG