Các ông bà cụ tụ tập bên nhau trò chuyện, liên tục cảm thán. Mà Dương Gian lại gặp được một người quen trong lễ tang của Trương Vĩ.
Đó cũng là một bà cụ, trông chừng tám mươi tuổi, khí chất rất dịu dàng, chẳng qua tinh thần trông có vẻ không tốt lắm, có cảm giác rất ốm yếu.
Dường như bà cụ cũng thấy Dương Gian, phản ứng đầu tiên của bà ta là có chút kinh ngạc, hình như còn nghi ngờ không biết có phải bản thân đã nhìn lầm rồi không, sau đó được một người trẻ tuổi nâng đỡ, nôn nóng đi về phía bên này.
“Cậu, cậu là, Dương Gian?”