Hôm sau.
Trời vừa sáng, Triệu Trường Hà nhìn tạp dịch đưa bánh ngô nướng đến, rất u oán chửi bậy:
- Điểm tâm cái thứ gì thế này? Còn không bằng điểm tâm của khách sạn trên đường.
Lạc Thất do dự định nói lại thôi, con hàng này tối qua nói nhảm một hồi lại đứng tấn, một lần đứng liền tới nửa canh giờ, đến khi mệt mỏi mới đi ngủ, vừa nằm xuống bàn liền ngáy khò khò khiến y cả đêm đều ngủ không ngon.
Nhưng cố gắng của tên tiện nhân này cũng rất đáng ghi nhận.
Lạc Thất cũng không biết nên chế giễu hắn không biết lượng sức hay nên cổ vũ hắn cố lên, trầm mặc gặm bánh ngô nướng hồi lâu trước khi nói:
- Mùa đông rồi, có cái ăn đã là không tệ. Ngươi và ta tối hôm qua còn có đùi gà, có biết bao nhiêu người ghen tị hay không?
Triệu Trường Hà nghe vậy liền tỉnh ngộ. Vô luận thế giới này trọng võ hay trọng văn thì đều như nhau, vẫn tuân theo khuôn mẫu của thế giới cổ đại, lấy sức sản xuất hạn chế của hiện tại, ngay cả địa chủ đều chưa chắc ngày ngày có thịt ăn, huống chi vẫn đang là loạn thế, người đói ăn đầy đường, có bữa sáng chắc bụng thế này đã xem như đãi ngộ không tệ.
Nghĩ đến đây Triệu Trường Hà lại có chút sầu lo, Huyết Sát Công của y nhu cầu đối với ăn uống rất cao, dựa vào bánh ngô nướng thì không thể đủ, chẳng biết nếu hoàn thành nhiệm vụ có được thưởng thêm không.
Chẳng lẽ phải đi cướp?
Mà bánh ngô nướng khô khốc này cũng chỉ là một trong vô vàn bất tiện ở cái sơn trại này.
Ví dụ, ở phía sau trại có thác nước, đổ xuống tạo thành một cái đầm rồi lại phân thành suối, một đường chảy xuống núi, phong cảnh cũng xem như hữu tình. Thường ngày tạp dịch trong trại cũng tới lấy nước ở đây...Nhưng vấn đề là, nước bọn hắn gánh về không phải để tắm giặt, mà là để cho ngươi uống a...Tắm rửa chỉ có thể nhảy vào đầm, thời tiết này...Quá khó khăn rồi.
Lạc Thất gãi gãi ngứa, cũng phàn nàn nói:
- Lão tử trước đây chưa bao giờ không tắm nhiều ngày như vậy...Cái chỗ chó chết này. Môi trường của Lạc gia bao nhiêu người cầu còn không được, ngươi thì hay rồi, tự biến mình thành phạm nhân truy nã.
Triệu Trường Hà “hừ” một tiếng:
- Lúc này lại muốn trở mặt a.
Lạc Thất nghiêng đầu không để ý tới hắn, y biết mình là người cố tình gây sự, sự việc đã xảy ra làm sao có thể trách Triệu Trường Hà được.
Kỳ thực trong lòng Triệu Trường Hà cũng không trách y, chính mình cũng quen với sinh hoạt thời hiện đại, giờ phải sống cảnh thiếu thốn lạc hậu này, nên rất hiểu tâm tình của Lạc Thất. Hiện tai nếu cô nàng xem bói kia mà xuất hiện, Triệu Trường Hà đoán chừng mình phải tát cho cô ả một phát.
Không biết người khác làm sơn trại đại vương thì tận hưởng cuộc sống rừng rú này thế nào...Nhưng hắn biết, bất kể thế nào thì cũng phải là sơn trại đại vương đã, tiểu tốt đừng mơ.
- Không cùng ngươi trở mặt nữa, ta đi luyện công.
Triệu Trường Hà không nhiều lời trực tiếp vừa gặm bánh ngô nướng vừa đi tới bên trong diễn võ trường của trại.
Đối với bọn gà mờ chưa từng tiếp xúc võ học như hắn, chỉ đọc bí tịch thì không thể nào học nổi, phải có người giải đáp nghi vấn, bằng không thì ngay cả thuật ngữ cũng có nhiều chỗ không hiểu. Lạc Thất cùng Huyết Thần Giáo võ công đi hai con đường khác nhau, hỏi hắn cũng vô dụng.
Phương Bất Bình đường đường là phân đà chủ cũng không có thời gian ở đây dạy học, bất quá cũng có người trong giáo phụ trách truyền pháp, trực tiếp đi học là được rồi.
Hôm nay không có tuyết. Lúc Triệu Trường Hà đến diễn võ trường bên trong đã có không ít người, y phát hiện bọn hắn thế mà đều luyện đao như mình.
Âm thanh giảng giải của giáo tập quanh quẩn trong sân:
- Đao mặc dù dễ sử dụng, nhưng cũng không phải dùng để chém loạn lung tung! Nhìn động tác vô cùng đơn giản này, xoay người chém một cái, lão tử đã nói bao nhiêu lần rồi? Phạm vị không thể quá lớn, bằng không sơ hở khắp nơi, không kịp trở về thủ. Trương Toàn! Ngươi nhìn xem ngươi xoay eo như vậy, ngươi cho là mẹ ngươi ở đây múa Ương ca à?
Triệu Trường Hà nhìn kỹ vị Trương Toàn bị giáo tập mắng chửi kia, y quay người lại chém một đao cực nhanh, tuy nhiên sau lưng lại cực kỳ sơ hở, nếu có kẻ đánh lén hẳn y đã bị chém thành hai đoạn. Chẳng trách giáo tập mắng nặng như vậy.
Vị giáo tập đoạt lấy đao trong tay Trương Toàn:
- Lão tử làm mẫu cho ngươi một lần, nhìn kỹ.
Chỉ thấy hai chân hắn hơi cong, bước chân lệch nhẹ kết hợp với vặn eo, Triệu Trường Hà chỉ kịp thấy ánh đao lướt qua, liền xuất hiện phía sau lưng giáo tập.
Đao này rõ ràng so với Trương Toàn nhanh hơn, nhưng lại dừng lại vô cùng vững vàng, không trượt đi lấy nửa phần, phảng phất như có bức tường vô hình đem lưỡi đao chặn lại.
Viên giáo tập lớn tiếng nói:
- Không dốc hết toàn lực mới có thể dễ dàng xoay chuyển. Giống như một đao này, vô luận có đạt được hiệu quả như mong muốn hay không, ngươi chưa dốc toàn lực, liền có thể nhanh chóng biển đổi ra chiêu số khác!
Thì ra là thế, thì ra là thế.
Lúc đó trong giấc mơ của mình, chính vì khuyết điểm dốc toàn lực này nên mới bị miểu sát?
Võ học đơn giản đến mấy cũng sẽ có môn đạo riêng, nếu như lúc trước mình có luyện qua chiêu này, dù chỉ là cơ sở, nói không chừng kết quả sẽ khác...
Lần nhập mộng này, chính là để học những thứ này sao?