Logo
Chương 27: Sức nặng của một đao kia (1) (Chúc mừng năm mới)

Triệu Trường Hà tim đập thình thịch, vội nghiêng đầu đổi chủ đề:

- Mẹ nó lại không đánh răng, thật không quen a.

Lạc Thất miễn cưỡng đáp:

- Ngươi xuất thân từ nông thôn, sao ngữ khí lại giống con nhà giàu như thế, lại còn biết dùng cành liễu đánh răng?

Triệu Trường Hà gặm bánh cao lương liếc xéo qua:

- Ngươi cũng biết? Còn cành liễu, không phải ngươi là nô bộc ở Lạc gia sao...Ách, xin lỗi.

- Cái này có gì phải xin lỗi, ngươi nói bậy bạ đắc tội ta còn ít sao? Thôi, ta nói ngươi nông dân, ngươi bảo ta nô bộc, coi như xong- Lạc Thất lườm hắn một cái – Xùy, đi đi, ngươi luyện công, ta còn phải khổ cực kiếm thịt cho các ngươi.

- Ách, tối hôm qua....

Lạc Thất đi tới cửa bỗng ngoái lại nở nụ cười:

- Ngươi ngây thơ quá, sợ rằng cái kế sách này chẳng dùng được rồi....Để ta suy nghĩ tìm chủ ý khác, chờ xem a.

Con hàng này ngoái lại kỳ thực có chút phong cảnh “Nhất cố khuynh nhân thành”, Triệu Trường Hà giật mình tỉnh lại, gật đầu đáp:

- Luôn luôn có biện pháp.

Thẳng thắn như thế, Lạc Thất tự mình cũng không ý thức được hắn càng ngày càng lơ đãng lộ ra ý vị nữ nhân, mang theo bánh cao lương đi làm nhiệm vụ.

Kỳ thực Triệu Trường Hà chỉ là vô ý nhìn mà thôi.

Quản hắn là nam hay nữ làm gì, chỉ ảnh hưởng đến tốc độ tu luyện của lão tử.

Lạc Thất vừa đi, hắn cũng tự mình đi diễn võ trường. Vốn đã nói buổi sáng tu luyện Huyết Sát Công, buổi chiều luyện đao, nhưng hắn lại cảm thấy lúc mình luyện đao đồng thời cũng đang vận hành Huyết Sát Công, dẫn đến tiến độ tu luyện có chút nhanh, chẳng biết có vấn đề gì hay không, tốt hơn vẫn nên đi hỏi Tôn giáo tập một tiếng.

- Nhanh? Trình độ nào? Ngươi vận kình theo phương thức của Huyết Sát Công đánh ta một quyền thử xem – Tôn giáo tập chẳng thèm để ý đáp.

Triệu Trường Hà cẩn thận nói:

- Toàn lực?

- Đương nhiên là toàn lực – Tôn giáo tập hai mắt hơi đảo – Chỉ ngươi mà cũng nghĩ làm ta bị thương được?

Triệu Trường Hà cũng cảm thấy vậy, liền vào thế trung bình tấn, nắm đấm thu lại đến cạnh hông.

Huyết Sát Công khiến khí huyết trong cơ thể dần sôi trào, Triệu Trường Hà có thể cảm nhận được cơ bắp khắp người mình đều sục sôi sức mạnh, hung ác mà ngoan lệ.

Y khẽ quát lên một tiếng, toàn lực đánh ra một quyền.

Không biết có phải gặp ảo giác không, một quyền này đánh ra, cảnh sắc xung quanh tựa như đều bị màu đỏ bao phủ...

Tôn giáo tập thờ ơ đưa tay chặn lại, Triệu Trường Hà chỉ cảm thấy một luồng cự lực tràn đầy bá đạo vọt tới, hắn lùi lại mấy bước mới miễn cưỡng đứng vững được. Loại cảm giác tràn đầy lực lượng kia cũng trong nháy mắt biến mắt, trong mắt ảo giác bao phủ huyết sắc cũng biến mất, y cản người ỉu xìu như gà mắc tóc.

Triệu Trường Hà trong lòng có chút bội phục, cười xòa nói:

- Quả nhiên giáo tập chính là giáo tập.

Tôn giáo tập tay chắp sau lưng thản nhiên nói:

- Tiến độ này của ngươi...Đúng là hơi nhanh một chút. Nhưng không có nguyên nhân gì đặc biệt, bản thân ngươi ngộ tính không tệ, chủ yếu còn là bởi vì thể chất của ngươi quá tốt rồi, khí huyết sung mãn vô cùng, quá thích hợp để luyện Huyết Sát Công. Thật là kỳ quái, ngươi xuất thân thôn nghèo, từ đâu lại có dinh dưỡng tốt như thế? Thân thể này làm sao lại lớn được thế này nhỉ?

Hắn không để cho Triệu Trường Hà nhìn thấy, tự mình ôm lấy tay mà run nhẹ một cái.

Quá sơ suất, tiện tay chặn lại, thằng nhãi này thật sự mạnh như vậy...... Quá khoa trương đi.

Triệu Trường Hà thầm nghĩ, nếu chỉ bàn về dinh dưỡng thì có khi giáo chủ các ngươi đều chưa chắc đã ăn uống ngon bằng một tên nhân viên văn phòng đi, huống chi lão tử ngày trước cũng thích vận đồng, thể chất so với các bạn học khác còn tốt hơn nhiều. Mà nhắc đến mới nhớ, năng lực “Con mắt sau lưng” kia cho đến nay vẫn chưa có thêm đất dụng võ nào, loạy hoay nửa ngày hóa ra thân thể này mới là bug lớn nhất của mình a?

- Đương nhiên vẫn còn một nguyên nhân nữa, ngươi nguyên dương chưa mất, tinh khí phong phú, năng lượng tràn đầy...Đây mới chân chính gọi là huyết khí phương cương – Tôn giáo tập cũng không biết là khen hay chế, nhìn hắn từ trên xuống dưới dò xét nửa ngày, thực sự là không nhịn được quăng một câu – Thật đã mười chín tuổi a? Đáng thương như thế.

- Thảo – Triệu Trường Hà cứng cổ nói – Chính mình tự xử có tính là mất nguyên dương hay không?

- Bề ngoài có lẽ là không, còn theo võ học đạo lý nhìn nhận thì, ngoại lệ, trừ khi ngươi làm quá thường xuyên...Quái, ta nói với ngươi cái này làm gì?

Triệu Trường Hà: “......”

Tôn giáo tập mặt không biểu tình nói tiệp:

- Tình trạng hôm nay, Huyết Sát Công xem như rất nhanh đã nhập mộn, tháng này rèn luyện thật tốt, có thể thử phá quan tầng thứ nhất xem sao. Kỳ thực tới được tầng thứ nhất cũng gần xem như đạt nhất trọng huyền quan.

- Một tháng nhất trọng huyền quan? – Triệu Trường Hà có chút không thể tưởng tượng nổi. Hắn nhớ Lạc Thất từ nhỏ luyện công đến mười sáu mười bảy tuổi mới nhất trọng huyền quan đã rất tự hào, không biết nghe được tin này có tức đến thổ huyết không.

- Đây chính là ma công, ngươi sau này sẽ biết cái giá phải trả là gì. Tuy nói ma công của ngươi so với ngươi khác nhanh hơn nhiều, nhưng vẫn nằm trong phạm trù có thể lý giải.

Tứ Tượng Giáo thản nhiên nói:

- Tốt, công pháp của ngươi tốc độ tu hành đúng là hơn xa đao pháp, nhưng không nên lệch lạc như thế. Hôm nay dạy ngươi ba thức, chém thẳng, chém ngang, quay người lại chém, đã luyện được mấy lần rồi?

Triệu Trường Hà đàng hoàng nói:

- Ban đầu định tự mình đếm một ngàn lần, kết quả mải chém quên tính sổ sách, nhưng xem chừng cũng không kém bao nhiêu a.

Thật một ngàn lần? Tôn giáo tập kém chút há hốc mồm, lại cưỡng ép kìm lại để giữ hình tượng vân đạm phong khinh, bèn vội chỉ vào mộc nhân nói:

- Trông thấy điểm giữa kia không? Nhằm vị trí đó bổ một đao ta xem.

Triệu Trường Hà rút đao.

Bá. Ánh đao lướt qua, bổ vao vết đao Tôn giáo tập đã chỉ, kín kẽ, hơi lệch đi một chút mà thôi. Tôn giáo tập hít một hơi nói nhỏ:

- Tạm ổn.

Triệu Trường Hà nói:

- Không tốt lắm, cảm giác hôm nay cần luyện thêm chút nữa.

Còn bày đặt khiêm tốn? Ngươi cho rằng ta nói ổn là chỉ ngươi chém ổn? Lão tử đang bảo là đao đạo tư chất của ngươi cũng chỉ thường thường, không nghịch thiên giống như Huyết Sát Công, bằng không thì quá đáng quá a.