Logo
Chương 8: Đây không phải là mộng (2)

Hắn suy nghĩ một lát, hỏi:

- Sư huynh, huyền quan mấy tầng có nghĩa là gì?

Lạc Thất nói:

- Cơ thể con người có chín đại huyền quan, đả thông hết thì có thể quan sát tam đại bí tàng, nếu có thể mở ra hết thì sẽ đạt tới cảnh giới thiên nhân, không gì không làm được. Đối với chúng ta mà nói, mỗi đại huyền quan một trọng thiên, tiến một bước khó như lên trời, nên nhân vật giống Nhạc Hồng Linh cùng trang chủ chúng ta đến đâu cũng được người ta trọng vọng. Còn những vị đạt đến cấp tông sư kia, muốn gặp mặt một lần cũng khó.

- Trang chủ là huyền quan cửu trọng?

- Nghe nói là bát trọng – Lạc Thất mặt lộ vẻ kính ngưỡng – Không biết ta lúc nào mới có thể đạt đến cảnh giới như vậy.

Triệu Trường Hà vô thức bĩu môi một cái.

Rõ ràng đã một đống tuổi như vậy rồi mà lại cũng chỉ cùng cấp với Nhạc Hồng Linh, chẳng trách kiêng kị nàng như vậy, nói không chừng thật đúng là đánh không lại a. Nhưng cũng đủ để chứng minh, huyền quan bát trọng thực sự rất ngưu bức, Lạc trang chủ đã có thể xưng bá một phương, Nhạc Hồng Linh thiên hạ ngang dọc.

- Vậy – Hắn thử hỏi dò – Sư huynh ngài đang ở cảnh giới nào?

Lạc Thất ngạo nghễ đáp:

- May mắn đã nhất trọng thiên!

Triệu Trường Hà: “......”

Nhạc Hồng Linh người ta cũng chỉ lớn hơn ngài hai ba tuổi đã bát trọng, ngài đến cùng là kiêu ngạo cái gì a?

Không nghe được Triệu Trường Hà nịnh nọt mình, Lạc Thất liền biết hắn đang suy nghĩ gì, mỉm cười cũng không giải thích.

Người ngoài nghề nghe qua sẽ chỉ cảm thấy nhất trọng huyền quan chỉ là nhập môn, có gì ghê gớm? Cái này cũng không sai, nhưng có rất ít người nghĩ đến, Lạc gia trang cũng không phải là vọng tộc, đại phái ghê gớm gì, đệ tử ngoại môn tu luyện công pháp cấp thấp, bình thường có thể đạt tới trình độ gì? Có thể tại cái tuổi này đánh vỡ nhất trọng huyền quan, bước chân vào con đường võ đạo, cái này đã rất không dễ dàng.

Không phải ai cũng có thể cùng thiên kiêu như Nhạc Hồng Linh so sánh, nếu là có thể thì hắn đã sớm rời khỏi ngoại môn.

Hy vọng thời điểm Triệu Trường Hà ngươi gian gian khổ khổ tập luyện mười năm, phát hiện đột phá ngưỡng cửa đầu tiên này so với dời núi còn khó hơn, sẽ nhớ tới đắc ý ngày hôm nay.

- Muộn rồi, phải đi ngủ đã, có gì ngày mai lại nói – Lạc Thất duỗi lưng một cái, tiện tay chỉ gian phòng nhỏ bên ngoài tiểu viện – Gian phòng này cho người, trước tiên cứ ở tạm đó. Không lẽ ngươi muốn tối nay ở đây để ta dạy võ? Hay là muốn ngủ cùng ta?

- Đâu, đâu...Cảm tạ sư huynh.

Triệu Trường Hà vội vã xua tay cười cười lui ra ngoài.

Trở lại gian nhà kho bỏ trống của mình, Triệu Trường Hà tựa lưng vào tấm phản cứng, nụ cười trên mặt liền biến mất không còn tăm tích.

Người ta cùng y không quan, trong thời gian ngắn không nên hỏi quá nhiều, người ta chưa chắc sẽ trả lời, để mai lại nói. Mà kỳ thực giấc ngủ này cũng vô cùng hệ trọng.

Bởi vì ngủ có thể trở về.

Ngủ...Nếu như đây là mơ, có người ở trong mơ còn có thể ngủ sao? Nếu ngủ ở đây mà tiếp tục gặp ác mộng chém giết, hoặc là trực tiếp tỉnh lại ở thế giới hiện đại, hay có thể nói là “mơ thấy” thế giới hiện đại.

Cuối cùng thì đâu là mơ, đâu là thật?

Triệu Trường Hà hít một hơi thật sâu, chậm rãi nhắm mắt lại.

Mặc dù đầu óc hỗn loạn, ván giường lại cứng, con mẹ nó còn rất lạnh nữa...Nhưng Triệu Trường Hà gần đây sớm đã bị ác mộng dày vò đến lao lực, tùy tiện nằm một chút liền có thể ngủ. Lúc này hắn lăn qua lộn lại hơn nửa giờ, rốt cục cũng chậm rãi mất đi ý thức.

Chìm vào giấc ngủ.

Không có nằm mộng.

Đây là lần duy nhất trong nửa tháng qua, Triệu Trường Hà có thể ngủ thật say mà không gặp ác mộng. Nhưng nếu như có thể lựa chọn, hắn tình nguyện không cần như vậy.

Trời khuya tĩnh mịch, một hồi âm thanh hỗn loạn như chiến trường ùa đến kéo tỉnh Triệu Trường Hà từ trong giấc ngủ. Hắn vô thức bật dạy, bên tai là tiếng la giết cùng tiếng rộng giận dữ ầm ầm vang vọng, ánh lửa bập bùng khắp cả trang viên, như đốt cháy cả đêm trường.

Lờ mờ có thể nghe thấy tiếng người nói:

- Chó gà không tha!

Triệu Trường Hà sắc mặt lặp tức ngưng trọng.

Điều đầu tiên có thể kết luận là ở đây có thể ngủ, ngủ sẽ không gặp ác mộng, tỉnh dậy vẫn ở đây. Thế này mà nhập mộng cái gì, đây con bà nó chính là xuyên qua a.

Xuyên qua cùng thâm nhập vào giấc mơ khác nhau một trời một vực, không chỉ không thể quay về, hơn nữa bị giết sẽ thực sự chết đó.

Chuyện tiếp theo có thể đoán được là Huyết Thần Giáo đột kích, tình báo mà Nhạc Hồng Linh không quản ngàn dặm báo tin lúc này đã xảy ra.

Lạc trang chủ hướng kinh sư cầu viện, người mang tin tức không biết đã xuất phát chưa...Mà Nhạc Hồng Linh chạng vạng tối đã rời đi, bây giờ đã nửa đêm, nàng hơn phân nửa đã ở lại một thành thị nào đó gần đây, đang ngủ ngon lành đi.

Lúc này cũng không còn ai trượng nghĩa ra tay lần nữa.