Trên mặt Lâm Tuyên hiện ra một tia trào phúng, tiếp tục nói: “Lý Huyền Tĩnh có thân phận gì, là một trong Cửu Khanh cao quý, lại nắm giữ Mật Điệp Ti, dưới một người, trên vạn người, ngay cả tể tướng gặp ngươi cũng phải cúi đầu. Thế nhưng lão gia thì sao, lão gia chỉ là một huyện lệnh thất phẩm, phía trên nói, lão gia có thể không nghe sao? Những chuyện này, lão gia không làm thì bọn họ sẽ phái người khác đến làm, khi đó gia đình lão gia cũng không có kết cục tốt, lão gia có thể làm gì?”
Nói đến đây, trên mặt Lâm Tuyên lộ ra vẻ giận dữ, hung ác nói: “Huống chi, Lý Huyền Tĩnh ngươi là kẻ bội bạc, hại chết biết bao nhiêu đồng môn, những năm nay lại kết bè kết cánh, thiện quyền chuyên chính, ngươi còn ăn hối lộ trái pháp luật, mưu hại trung lương, đã có bao trung thần chết trong tay ngươi. Gian tặc lớn nhất Đại Hạ chính là ngươi, vô số nghĩa sĩ trong thiên hạ chỉ hận không thể giết chết ngươi, ngươi có tư cách gì nói lão gia nhà ta?”
Thiếu nữ nghe vậy, tia sáng còn sót lại trong mắt cũng bị dập tắt hoàn toàn.
Lý tưởng giúp nàng chèo chống đến hiện giờ cũng đã sụp đổ.