Cùng lúc đó, Gairam đẩy tay, một hình lập phương trước mặt vỡ thành vô số khối vuông nhỏ bắn thẳng về phía Trương Đạt Dã và chỗ trống dưới chân cậu như những viên đạn. Nhưng mặt đất nào còn bóng người nào nữa, Trương Đạt Dã đã sử dụng Geppo bay lên không trung từ bao giờ: “Ngu người chưa? Ông đây biết bay.”
“Lục thức!” Gairam giật mình, đồng thời cũng bừng tỉnh hiểu ra. Chẳng lẽ đây chính là mục đích đoàn du lịch Hope tràn trộn với đám hải quân đấy à?
Trương Đạt Dã thoáng điều chỉnh góc độ, tay phải đặt trên mu bàn tay trái và chuẩn bị lấy vũ khí trong thanh vật phẩm ra, sau đó đáp thẳng xuống: “Ông anh đã từng thấy ghế gấp từ trên trời giáng xuống bao giờ chưa?”
Gairam cuống quýt nhặt nửa chiếc búa lớn ngăn cản, lại nghe một tiếng ‘keng’ vang lên, nửa chiếc búa còn lại tiếp tục bị chém đôi, có vết máu chảy từ đỉnh đầu của hắn xuống.