“Tất nhiên, bến tàu sẽ thu một ít tiền hoa hồng bán hàng. Nhược điểm là có thể phải chờ thời gian rất lâu mới bán được tàu, cũng có thể không bán được với giá cao hơn. Cậu em phải suy nghĩ cho kỹ.”
Trương Đạt Dã hiểu, sửa tàu có rủi ro, đầu tư cần phải cẩn thận chứ gì. Căn cứ nguyên tắc ‘tôi không để ý tới tiền, tiền sẽ không rời bỏ tôi’, cậu xua tay nói: “Không cần phiền như vậy, cứ bán thẳng cho bến tàu là được rồi.”
“Vậy tôi dẫn cậu đi gặp ông chủ.” Goodman nháy mắt: “Tôi giúp cậu mặc cả.”
Trương Đạt Dã lập tức nhớ đến cảnh Goodman nói tình nói lý tranh luận giúp cậu mua quán rượu. Nhưng phải thừa nhận gương mặt chuẩn men của chú nháy mắt chẳng dễ thương miếng nào.