Mặt Garp cứng đờ, bốc một nắm bánh gạo ném vào trong miệng, nhai nuốt kiểu hùng hổ: “Cứ chờ đi, cháu của tôi chắc chắn sẽ trở thành hải binh mạnh nhất! Êy, Sengoku, cho một gói nữa đi!”
“Vất vả cho ông rồi.” Sengoku không thèm để ý đến Garp mà chỉ đơn giản thăm hỏi Zephyr.
Zephyr cũng thản nhiên gật đầu, bọn họ là chiến hữu cũ, không cần quá khách sáo: “Các cậu có cần tôi giới thiệu không?”