“Rõ ràng chú nhớ là đang ăn cơm ở nhà ăn, sau đó đột nhiên buồn ngủ, đợi đến lúc tỉnh lại thì đã ở đây…” Vương Chấn Hưng giả vờ nhớ lại một chút, trên mặt lộ ra vẻ ngờ vực rất thích hợp với hoàn cảnh.
“Ồ, dám làm không dám nhận sao?” Đường Thanh Nhã cố gắng nghẹn ngào, sau đó cố ý kéo kéo chăn.
Ga giường màu nhạt, có vài đóa hoa mai lộ ra.
Vương Chấn Hưng nhìn một chút, rất là cạn lời.