Cung Tự Minh nói: "Từ lão, trước đây đắc tội ngài, là tôi nhận lệnh làm việc, thực sự là bất đắc dĩ, mà nay sư môn thập tử nhất sinh, vãn bối chỉ muốn về Thánh Hiền Phong, liều cái mạng này để báo đáp ân tình sư tôn dạy bảo, Từ lão, vãn bối chỉ có chút tâm nguyện này, cầu xin Từ lão khoan hồng độ lượng, thành toàn giúp cho."
Từ Hàm thở dài: "Cậu xem ta là người thế nào? Ân oán đời trước của bọn ta sao có thể liên lụy đến cậu? Ta và sư phụ cậu có chút xích mích, hắn gặp phải nguy nan lớn như vậy, ta cũng không thể khoanh tay đứng nhìn, cậu cứ ở đây chờ một lúc, ta đi rồi sẽ quay lại."
Từ lão để Cung Tự Minh lại trong xô, xoay người rời đi, Cung Tự Minh thấy Từ lão đã đi xa, muốn nhảy ra khỏi xô, nhưng thử mấy lần đều không thành công.
Trong sốt vàng dường như có một luồng sức mạnh vô hình trói chặt Cung Tự Minh, Cung Tự Minh càng giãy giụa thì càng cảm thấy mình bị trói chặt hơn.