Logo
Chương 768: Tổ tông đạo tu

Trong đầm lầy vô biên vô tận, một con đỉa khổng lồ đang nhanh chóng di chuyển trong bùn nước.

Lý Bạn Phong ngồi trên lưng đỉa, tay cầm một chiếc ô.

Mã Ngũ và Phùng Đái Khổ đồng hành với hắn cũng đều mang ô, ô vừa có thể che bùn nước bắn tung tóe xung quanh, vừa có thể che chắn thịt vụn thỉnh thoảng bay tới, con đỉa này trên đường đi phải thường xuyên kiếm ăn.

Mã Ngũ sờ sống lưng con đỉa: "Lão Thất, nếu đi trên đất bằng, Hoàng muội chưa chắc đã nhanh hơn anh, nhưng ở trong đầm lầy này, bước chân của anh không vững, không phát ra được lực, chưa chắc đã đi nhanh hơn Hoàng muội."

Lý Bạn Phong nhìn thân hình con đỉa, nhỏ hơn Thoa Nga phu nhân một chút, nhưng lại lớn hơn hai mẹ con du diên không ít.

"Lão Ngũ, anh và Hoàng muội quen biết nhau như thế nào?"

Mã Ngũ âu yếm vuốt ve những nếp gấp trên lưng con đỉa: "Sa Định Trung phái dị quái đến địa bàn của tôi khảo hạch khai hoang, những dị quái khác đều biết đường, đến là trực tiếp làm việc.

Chỉ có Hoàng muội không biết đường, nàng ta đi lòng vòng trong địa bàn cả một ngày, không gặp người khai hoang, lại gặp phải tôi, anh nói xem có phải Hoàng muội ngốc nghếch đáng yêu hay không?"

Phùng Đái Khổ cười lạnh một tiếng: "Là ngốc hay là có tâm cơ, chuyện này thật đúng là khó nói."

Mã Ngũ lắc đầu thở dài: "Hoàng muội mà có tâm cơ gì? Bên chúng ta vừa có việc gấp, Hoàng muội không nói hai lời đã đưa chúng ta lên đường, chỉ cần nhìn vào thành ý này, làm sao mà tìm thấy được ở người bình thường?"

Phùng Đái Khổ gật đầu: "Vốn liếng kia của ngươi cũng không thể tìm thấy trên người thường, Hoàng muội nhìn một cái đã đi hết nổi."

Mã Ngũ khiêm tốn cười đáp: "Quá khen, quá khen."

Lý Bạn Phong hỏi: "Lúc anh nhét vốn liếng vào Hoàng muội, không sợ nàng ta hút máu anh sao?"

Mã Ngũ xua tay: "Chút máu đó không tính là gì."

Đang nói chuyện, Hoàng muội nhảy qua một vũng bùn, kéo ra một con kỳ nhông khổng lồ từ trong vũng bùn, hút khô máu thịt của con kỳ nhông chỉ trong vài ba ngụm, lắc đầu ném sang bên đường.

Hoàng muội ợ một cái, mọi người hơi chao đảo một chút, Mã Ngũ vội vàng bảo vệ chiếc lọ sứ xanh trong tay.

Chiếc lọ này được Mã Ngũ ôm suốt dọc đường, Lý Bạn Phong còn tưởng là pháp bảo gì đó, nhưng không hề cảm nhận được linh tính trên chiếc lọ này, thậm chí một chút linh âm cũng không nghe thấy.

Lý Bạn Phong hỏi: "Chiếc lọ này rốt cuộc dùng để làm gì?"

Chưa đợi Mã Ngũ mở miệng, Phùng Đái Khổ đã nói: "Đây là con trai nuôi của Ngũ Lang."

Lý Bạn Phong ngẩn ra: "Nhận con trai nuôi từ khi nào?"

Mã Ngũ cười đáp: "Nói là con trai nuôi cũng không sai, đã định sẵn tôi và những đứa trẻ này có duyên phận này. Đây là con của Hoàng muội, bên trong có năm kén trứng, mỗi kén trứng có thể chứa hơn hai mươi đứa trẻ, cộng lại cũng chỉ khoảng một trăm.

Tôi đã nói với Hoàng muội, để nàng ta gửi con cái lại cho tôi, tôi sẽ chăm sóc, nàng ta nói tộc nhân của họ có quy củ, con cái không thể ở bên cạnh bản thân, nhất định phải đưa đi xa."

Phùng Đái Khổ gật đầu: "Đúng vậy, nhất định phải đưa đi xa, trăm đứa trẻ này khó mà nói có bao nhiêu là nữ, nếu rơi hết vào tay Ngũ Lang, bối phận coi như không tính được."

Con đỉa uốn éo người, suýt chút nữa hất Phùng Đái Khổ xuống.

Thật ra Phùng Đái Khổ nói không sai, con đỉa quả thực lo lắng con gái mình rơi vào tay Mã Ngũ, nhưng nói thẳng ra lời này, con đỉa lại cảm thấy mất mặt.

Bị hất như vậy, Phùng Đái Khổ cũng tức giận, nàng đang định phát hỏa, Mã Ngũ ở bên cạnh khuyên nhủ: "Nàng làm sao vậy, hai ngày nay sao lại nóng nảy như vậy?"

Phùng Đái Khổ không nói gì, dù nàng muốn giải thích, cũng không có cách nào giải thích được.

Lời này nên nói kiểu gì? Với thân phận của nàng, chẳng lẽ còn có thể tranh giành tình cảm với một con đỉa hay sao?

Hơn nữa, hiện tại thật sự phải dựa vào con đỉa này để đi đường.

Từ tân địa của Mã Ngũ đến Hoa Tiên Trang có mười mấy con đường có thể đi, con đường gần nhất chính là đầm lầy này, người giỏi đi trong đầm lầy nhất chính là vị Hoàng muội này.

Băng qua vũng bùn trước mặt, lại chao đảo một hồi, găng tay chui ra từ trong túi Lý Bạn Phong, hít thở không khí.

Lý Bạn Phong sờ găng tay, nhỏ giọng hỏi: "Xảy ra chuyện gì vậy?"

"Không có chuyện gì, chỉ là thấy trong lòng hoảng hốt, không hiểu vì sao lại hoảng hốt, hình như nghe thấy tiếng động gì đó, lại hình như gặp người quen."

Găng tay hít vài hơi không khí trong lành, dường như đã hồi phục, lập tức quay trở lại túi áo, xem ra dường như nó bị say xe.

Hoàng muội vẫn đang nhanh chóng di chuyển, đột nhiên hét lên một tiếng: "Ngũ Lang, cẩn thận!"

Một cục bùn lớn đột nhiên bắn lên từ mặt đất, suýt chút nữa đánh trúng Mã Ngũ.

Lý Bạn Phong bốc lấy một nắm bùn sờ thử, bùn ở đây rất đặc biệt, hơi giống bùn keo gần thôn Lam Dương, vô cùng dính tay.

"Lão Ngũ, lúc trước tôi học Khuể Bộ, đã luyện thành ở trong vùng đầm lầy này đúng không?"

Mã Ngũ gật đầu: "Đúng vậy, lúc đó chúng ta đến tân địa lấy bùn keo, anh đột nhiên lẻn bước ra một bước, còn dọa tôi giật mình."

Nhìn đầm lầy mênh mông bát ngát, Lý Bạn Phong vô cùng cảm khái.

Lý Bạn Phong vẫn chưa thực hiện được ước định với nương tử, lúc hắn thi triển kỹ pháp Cô Đơn Lẻ Bóng, vẫn không thể sử dụng những kỹ pháp khác, cũng không dám yêu cầu nương tử đưa hắn lên tầng hai.

"Sau này tôi phải thường xuyên đến đây tu hành."

Mã Ngũ nói: "Vậy anh phải cẩn thận, bùn ở đây rất dính, dính vào là không cử động được."

"Nếu có tu vi Vân Thượng, hẳn là có thể thoát ra được chứ?"

"Không thoát ra được đâu."

Tôn Phái Anh lắc đầu: "Bị ta dính ở đây, trừ khi hắn bỏ đi một lớp da, nếu không tuyệt đối sẽ không thoát ra được!"

Giao tu Tôn Phái Anh, Địa Đầu Thần của Niêm Đoàn Câu, dùng một cục hồ dán Hà Gia Khánh xuống đất.

Hà Gia Khánh còn trúng kỹ pháp Hoan Hỏa Thiêu Thân của Hoa Mãn Xuân, thân thể bắt đầu bốc cháy từ trong ra ngoài.

Đến nước này, Hà Gia Khánh dường như chỉ còn cách chờ chết, Sở Yêu Tiêm đứng bên cạnh, phải nghĩ cách tự cứu.

Nhưng ả nên tự cứu kiểu gì?

Quỳ xuống đất dập đầu?

Với tình hình hiện tại, dù ả có dập đầu nát óc, Hoa Mãn Xuân cũng không thể nào tha cho ả.

Trực tiếp chạy trốn?

Ả chạy không nhanh, trên người còn dính kỹ pháp của Hoa Mãn Xuân, hơn nữa ả cũng không muốn bỏ mặc Hà Gia Khánh ở đây.

Ả thật sự không muốn bỏ rơi Hà Gia Khánh, mặc dù bản thân ả tự bảo vệ mình còn không xong, nhưng Hà Gia Khánh vì cứu ả nên mới chọc giận Hoa Mãn Xuân, ân tình này ả sẽ không quên.

Sở Yêu Tiêm khoanh hai tay, eo nhỏ lắc lư, quả đào dưới eo nhẹ nhàng đung đưa, bắt đầu nhảy múa.

Ả là vũ tu, Hoa Mãn Xuân biết rõ đạo môn của ả, cũng biết rõ thực lực của ả.

Trong số các Địa Đầu Thần của tân địa, Sở Yêu Tiêm rất nổi tiếng, bản lĩnh cũng không hề nhỏ.

Nhưng đối mặt với ba vị Địa Đầu Thần của chính địa này, một người ả cũng không đỡ nổi, huống chi là một chọi ba.

Giao tu Tôn Phái Anh là một bà lão, liếc xéo Sở Yêu Tiêm một cái: "Con đàn bà này uốn éo thật lẳng lơ, ta thấy ngứa mắt loại dâm phụ này, lát nữa ta sẽ dán cái chân hư hỏng của ả lại, không cho ả phát ra mùi."

"Ta thấy ngươi già rồi, không còn dùng được nữa nên mới ghen tị với người ta."

Niệm tu Nhậm An Điền cười nói: "Ngươi xem người ta nhảy đẹp cỡ nào, ta rất thích xem!"

Sở Yêu Tiêm thay đổi bước nhảy, đột nhiên áp sát Nhậm An Điền.

Nhậm An Điền là niệm tu, trong ba người, năng lực cận chiến của ông ta là kém nhất, Sở Yêu Tiêm cũng nắm bắt được điểm này, muốn liều mạng với ông ta trước.

Nhưng ả vừa định ra tay, bước nhảy dưới chân đột nhiên hỗn loạn, suýt chút nữa ngã sấp mặt, đợi đến khi đứng dậy nhìn lại, Nhậm An Điền đã đứng ở phía xa.

"Cô nương, có phải ngươi nhìn trúng lão hán ta rồi không?"

Nhậm An Điền vuốt râu: "Chúng ta còn chưa thương lượng giá cả, ngươi đã nhào vào người ta rồi?"

Vũ tu Vân Thượng, bước chân làm sao có thể loạn được?

Bởi vì ả trúng kỹ pháp của Nhậm An Điền, vô số suy nghĩ hỗn loạn vờn quanh trong đầu, dẫn đến bước nhảy cơ bản nhất cũng gặp sự cố.

Hoa Mãn Xuân không muốn lãng phí thời gian nữa, lão ta thêm một ngọn lửa vào người Hà Gia Khánh, sau khi thiêu chết Hà Gia Khánh hoàn toàn, lão ta sẽ đưa Sở Yêu Tiêm về trang, từ từ dạy dỗ.

Ngọn lửa bốc lên, Hà Gia Khánh rất phối hợp, trong nháy mắt đã hóa thành tro bụi rồi biến mất.

Nhanh như vậy đã thiêu rụi rồi?

Hoa Mãn Xuân nhìn chằm chằm vào tàn tích, cẩn thận quan sát, không thấy xương cốt, cũng không thấy nội tạng, chỉ thấy tro bụi không ngừng bốc lên.

Hoan Hỏa Thiêu Thân, ngọn lửa này thiêu từ trong ra ngoài, hiệu quả lý tưởng nhất là thiêu đốt sạch sẽ xương cốt và nội tạng bên trong.

Nhưng Hà Gia Khánh là tu giả Vân Thượng, thật sự có thể thiêu đốt sạch sẽ như vậy sao? Hơn nữa, lượng tro này cũng quá ít.

Niệm tu Nhậm An Điền rất hiểu đạo tu, ông ta vội vàng nhắc nhở: "Đây hình như là Kim Thiền Thoát Xác."

Tôn Phái Anh và Hoa Mãn Xuân lập tức tăng cường cảnh giác, bọn họ vẫn chưa phát hiện ra vị trí của Hà Gia Khánh.

Nhậm An Điền rất bình tĩnh, ông ta cảm nhận được suy nghĩ của Hà Gia Khánh: "Không xa, người này ở gần đây, hắn đang muốn..."

Nhậm An Điền sắp phán đoán ra được suy nghĩ của Hà Gia Khánh, váy của Sở Yêu Tiêm lướt qua trước mặt Nhậm An Điền, suy nghĩ của Nhậm An Điền bỗng chốc chậm lại.

Trong đầu ông ta có một khúc nhạc nhẹ nhàng nhưng ngắn ngủi đang không ngừng lặp đi lặp lại, mỗi lần lặp lại đều khiến suy nghĩ của ông ta rơi vào bế tắc, quên mất mình đang làm gì, thậm chí quên mất mục đích của chuyến đi này.

Kỹ pháp vũ tu, Hoãn Ca Mạn Vũ.

Yếu lĩnh cốt lõi của kỹ pháp này chính là chậm rãi và nhẹ nhàng, không chỉ có thể khiến thân thủ của đối phương chậm lại, mà còn có thể khiến tư duy chậm lại.

Nhờ vào tác dụng hiếm có này, Hoãn Ca Mạn Vũ giúp vũ tu có thể đối đầu trực diện với rất nhiều đạo môn.

Niệm tu vốn không giỏi cận chiến, chậm lại như vậy, bất cứ lúc nào cũng có thể chết trong tay Sở Yêu Tiêm, Hoa Mãn Xuân vừa định tiến lên hỗ trợ, bỗng nhiên cảm thấy sống lưng lạnh toát, vội vàng né tránh.

Mặc dù né rất nhanh, nhưng sau lưng vẫn bị rạch một đường dài nửa thước.

Hà Gia Khánh vẫn ở gần đó, thân hình vẫn chưa xuất hiện, y đã ra tay đánh lén Hoa Mãn Xuân.

Hoa Mãn Xuân lập tức thi triển kỹ pháp Hương Hãn Bạc Sam trong phạm vi năm mét xung quanh. (áo mỏng thấm hương mồ hôi)

Cơ chế kỹ pháp rất đơn giản, chính là khiến đối phương hưng phấn, đổ mồ hôi, lần theo mùi mồ hôi là có thể tìm được vị trí của đối phương.

Nhưng Hà Gia Khánh không mắc bẫy, Hoa Mãn Xuân thi triển kỹ pháp trong phạm vi năm mét, Hà Gia Khánh lập tức trốn ra xa.

Hoa Mãn Xuân thi triển kỹ pháp ra ngoài mười mét, Hà Gia Khánh lập tức trốn ra xa hơn.

Kỹ pháp Hương Hãn Bạc Sam còn có thể phóng ra ở phạm vi lớn hơn, nhưng đối với Hoa Mãn Xuân mà nói thì tiêu hao quá lớn, Hoa Mãn Xuân vừa thu hồi kỹ pháp, Hà Gia Khánh lại một lần nữa áp sát, ra tay đánh lén.

Lần này hơi lộ chút động tĩnh, bị giao tu Tôn Phái Anh dùng pháp bảo nhìn ra dấu vết.

Một cục hồ được ném tới, Hà Gia Khánh suýt chút nữa bị dính vào, Tôn Phái Anh liên tiếp ném ra vài cục hồ, tạo thành một trận pháp xung quanh, chỉ cần Hà Gia Khánh đến gần, Tôn Phái Anh sẽ có biện pháp chế ngự y.

Giao tu là khắc tinh của cận chiến, Hà Gia Khánh hoàn toàn bó tay trước Tôn Phái Anh.

Mà Tôn Phái Anh thân kinh bách chiến, dặn dò Hoa Mãn Xuân: "Đừng quan tâm lão già Nhậm An Điền đó, tự hắn có biện pháp đối phó con dâm phụ kia, đợi ta bắt được Hà Gia Khánh, lập tức giết hắn, tránh đêm dài lắm mộng."

Chiến thuật của Tôn Phái Anh rất rõ ràng, dưới tác dụng của kỹ pháp niệm tu, bước nhảy của Sở Yêu Tiêm sai sót trăm bề, đã rất khó có thể gây ra uy hiếp cho Nhậm An Điền.

Hà Gia Khánh bị Tôn Phái Anh dồn ép, phạm vi hoạt động càng ngày càng nhỏ, sắp sửa trúng kỹ pháp của Hoa Mãn Xuân.

Mà mỗi lần Hà Gia Khánh đánh lén thì đều bị niệm tu Nhậm An Điền quấy nhiễu, đạo môn cùng với chiến pháp của Nhậm An Điền và Tôn Phái Anh bổ trợ cho nhau, khiến Hà Gia Khánh rất khó tìm được cơ hội phản công.

Tình thế cực kỳ bất lợi, Hà Gia Khánh đột nhiên cảm thấy trong lòng hoảng hốt.

Đây là điềm báo gì?

Lão tổ tông?

Ông ta ở gần đây?

Lão tổ tông tỉnh rồi!

Lão tổ tông ngủ suốt tám năm, vậy mà lúc này lại tỉnh!

Lão tổ tông vừa tỉnh ngủ, gặp Hà Gia Khánh ở đây, lại chủ động chào hỏi, đủ để thấy ông ta thật sự coi trọng tên hậu bối này.

Hà Gia Khánh vội vàng dùng ý niệm đáp lại: "Lão tổ tông, mau cứu ta!"

"Tiểu Khánh Tử, nghe động tĩnh này thì thật sự là ngươi, ngươi gặp phải chuyện gì? Mở giếng trời (móc túi áo) bị người ta bắt? Bọn họ có đông không?"

Một giọng nói già nua the thé truyền đến bên tai Hà Gia Khánh.

"Lão tổ tông, người không đông, chỉ có hai tên, ngài nhấc tay là có thể xử lý bọn họ."

"Ta còn cách ngươi khá xa, tay cũng không thể tùy tiện nhấc, để ta xem thử hai người này, chu choa, đây chẳng phải là Nhậm niệm kinh và Tôn cao su ư? Sao ngươi lại đắc tội với đôi cẩu nam nữ này? Đây không phải là người mà ở cấp độ như ngươi có thể đắc tội."

Nhậm niệm kinh và Tôn cao su là biệt hiệu của Nhậm An Điền và Tôn Phái Anh, lão tổ tông không xa lạ gì với hai người này.

"Ta nhất thời bất cẩn mới chọc giận hai tên hổ báo này, lão tổ tông, ngài nhất định phải giúp ta một tay."

"Ngươi chờ chút."

Vị lão tổ tông này nhìn thân thủ của Hà Gia Khánh: "Tiểu tử thúi, không đúng, thủ đoạn của ngươi cũng không còn ở Địa Bì nữa. Mấy ngày qua ngươi đã ăn thứ gì tốt? Tu vi của ngươi tăng quá nhanh!"

Tám năm rồi, lão tổ tông, tám năm nay đã xảy ra bao nhiêu chuyện, ông không hề hay biết, xem ra ông vừa mới tỉnh dậy.

Hà Gia Khánh đáp: "Sau này sẽ nói rõ chi tiết cụ thể với ngài, trước tiên ngài giúp ta xử lý hai người này."

"Tiểu tử thúi nhà ngươi nói chuyện càng ngày càng ngông cuồng, tại sao ta phải giúp ngươi? Tuy ta và ngươi có một đoạn duyên phận sư đồ, nhưng ngươi thậm chí còn không tính là đệ tử của ta, chung quy thì không thể nào chỉ vì ta coi trọng ngươi mà phải nghe lời ngươi chứ?"

"Ta chắc chắn sẽ không để lão tổ tông ra tay không công, lão tổ tông muốn gì cứ nói!"

"Ta muốn ngươi làm đệ tử của ta, ngươi có đồng ý không?"

"Chuyện này ta không đồng ý!" Hà Gia Khánh từ chối.

"Tiểu tử thúi, ta bằng lòng nhận ngươi làm đệ tử là phúc phần của ngươi, ngươi lại còn làm bộ làm tịch với ta."

Không phải vì Hà Gia Khánh làm bộ làm tịch, mà là nếu muốn làm đệ tử của vị lão tổ tông này, y sẽ phải trả giá rất lớn.

Lão tổ tông lại đưa ra một điều kiện: "Ngươi không muốn làm đệ tử của ta, vậy thì tìm một người thích hợp khác để làm đệ tử của ta."

"Người này ta cũng không tìm được!"

Hà Gia Khánh vẫn không đồng ý, lão tổ tông có yêu cầu vô cùng hà khắc đối với đệ tử, rất ít người thật sự có đủ điều kiện để làm đệ tử của ông ta.

"Tiểu tử thúi, cái gì ngươi cũng không làm được thì tại sao ta phải giúp ngươi? Ta nói thêm một chuyện cuối cùng, nếu ngươi vẫn không làm được thì tự sinh tự diệt đi, ta sẽ không quan tâm đến ngươi nữa!"

"Xin lão tổ tông cứ nói!"

"Ngươi làm cho ta một chiếc nhẫn, chiếc nhẫn dùng để mở khóa, chất liệu và công pháp ta sẽ nói cho ngươi sau, trong vòng một tháng ngươi phải giao hàng, chậm trễ một ngày, ta sẽ lấy đi một thứ trên người ngươi, đồng ý không?"

Hà Gia Khánh đồng ý, làm nhẫn là một trong những việc y am hiểu nhất.

Lão tổ tông lại nói: "Ngươi muốn ta giúp ngươi kiểu gì? Ngươi đừng nghĩ đến chuyện ra ngoài đánh nhau, bây giờ ta còn chưa muốn lộ diện, cùng lắm là có thể giúp ngươi trộm đồ."

Hà Gia Khánh đã sớm có dự định: "Lão tổ tông, ngài giúp ta trộm một ít hồ dán trên người Tôn Phái Anh."

Lão tổ tông mỉm cười: "Chuyện này còn cần ta giúp ngươi sao? Tự ngươi không trộm được?"

"Không sợ ngài chê cười, ta thậm chí còn không biết trộm kiểu gì, ta không dám chạm vào mụ, vừa chạm vào là mụ đã lập tức thi triển thủ đoạn."

"Tu vi tăng lên rồi, nhưng thủ đoạn vẫn không ra hồn, ngươi vẫn còn thiếu kinh nghiệm. Nếu ngươi đã không dám động vào ả, ta trộm hồ dán cho ngươi, ngươi cũng không dám dùng, như vậy xem ra ta còn phải đưa cho ngươi một món đồ, ta cũng không đi xa, đành lấy vật liệu ở đây vậy."

Dứt lời, trong tay Hà Gia Khánh xuất hiện thêm một chiếc hồ lô.

Chiếc hồ lô này là kết trên cây bầu hồ lô trong sân, điều này chứng tỏ lão tổ tông đang ở trong sân này, nhưng không ai biết ông ta ở đâu.

"Tiểu tử thúi, trong hồ lô đều là hồ dán, ngươi cứ dùng đi, chuyện chiếc nhẫn ngươi đừng quên."

Lão tổ tông rời đi, Hà Gia Khánh thắng hay thua, ông ta không quá quan tâm.

Thân hình Hà Gia Khánh lúc ẩn lúc hiện, dây dưa với Tôn Phái Anh và Hoa Mãn Xuân, giằng co một lúc, Hà Gia Khánh lắc hồ lô, một cục hồ dán rơi xuống dưới chân Nhậm An Điền.

Nhậm An Điền đang tập trung đối phó với Sở Yêu Tiêm, cục hồ dán này dính ông ta xuống đất, thật sự nằm ngoài dự đoán.

"Mụ già, ngươi làm gì mà ném hồ dán xuống chân ta?" Nhậm An Điền còn tưởng là Tôn Phái Anh ném trượt.

Tôn Phái Anh cũng đang nghi ngờ, hồ dán trên người bà ta đột nhiên ít đi một chút, bà ta nghi ngờ là bị Hà Gia Khánh trộm mất, nhưng lại cảm thấy Hà Gia Khánh không thể có thủ đoạn tốt như vậy.

Bà ta đang hóa giải hồ dán dưới chân Nhậm An Điền, Hà Gia Khánh và Sở Yêu Tiêm gần như đồng thời tấn công Hoa Mãn Xuân.

Lần này hai bên thật sự ăn ý, Hoa Mãn Xuân trước tiên nhìn thấy váy áo lóe lên, sau đó cảm thấy lòng bàn tay lạnh toát.

Cúi đầu nhìn lại, cây quạt lông trong tay đã biến mất.

Sau lưng đau nhói, ba chiếc lông vũ xuyên qua da thịt, đang cắm vào tim.

Một loạt thủ đoạn khiến Hoa Mãn Xuân chịu thiệt lớn.

Tôn Phái Anh giải được hồ dán, cùng Nhậm An Điền đến hỗ trợ, Hà Gia Khánh giằng co một lúc, lại ném hồ dán, một lần nữa vây khốn Nhậm An Điền.

Chỉ cần Tôn Phái Anh đến cứu viện, Hà Gia Khánh và Sở Yêu Tiêm lập tức vây công Hoa Mãn Xuân đang bị thương, chỉ cần Nhậm An Điền lấy lại khả năng hành động, Hà Gia Khánh sẽ nghĩ cách dùng hồ dán vây khốn ông ta.

Chiến thuật ngày càng trôi chảy, Hà Gia Khánh thấy thời cơ đã chín muồi, nói với Sở Yêu Tiêm: "Xé việc!"

Xé việc có nghĩa là rút lui.

Sở Yêu Tiêm càng đánh càng hăng theo nhịp điệu của Hà Gia Khánh, Hà Gia Khánh đột nhiên bảo rút lui, điều này khiến Sở Yêu Tiêm có chút khó hiểu.

Nhưng không hiểu cũng không thể nghĩ nhiều, Sở Yêu Tiêm đi theo Hà Gia Khánh chạy trốn khỏi phủ đệ, Hoa Mãn Xuân, Tôn Phái Anh, Nhậm An Điền cùng nhau đuổi theo.

Vây khốn đạo tu là chiến thuật chính xác, nhưng muốn đuổi kịp đạo tu thì rất khó.

Đuổi theo một hồi lâu, Nhậm An Điền dần dần không cảm nhận được ý niệm của Hà Gia Khánh nữa, điều này có nghĩa là bọn họ đã mất dấu.

Tôn Phái Anh thở dài: "Thả hổ về rừng, ngày sau ắt là tai họa, Hoa lão đệ, ngươi quen biết Sở Yêu Tiêm, có biết bọn họ sẽ đi đâu không?"

Có hai địa điểm hiện lên trong đầu Hoa Mãn Xuân.

Một là Lạc Hoa Dục, đây là nơi lập nghiệp của vũ tu, trước đây Sở Yêu Tiêm bị bắt nạt, thường đến Lạc Hoa Dục cầu cứu.

Một nơi khác là thành Lục Thủy, Hà gia ở thành Lục Thủy có căn cơ rất sâu, Hà Gia Khánh ở thành Lục Thủy cũng có thể dễ dàng tìm được nơi ẩn náu.

Cho dù đi đâu, trên người Sở Yêu Tiêm cũng còn sót lại kỹ pháp của Hoa Mãn Xuân, trong vòng vài tiếng đồng hồ rất khó tiêu tán, với thủ đoạn của Hoa Mãn Xuân, có thể cảm nhận được phương hướng đại khái của Sở Yêu Tiêm.

Ả đi về phía đông nam, vậy là muốn đến Lạc Hoa Dục.

Hoa Mãn Xuân dẫn theo Tôn Phái Anh và Nhậm An Điền đuổi theo hướng đông nam, đuổi theo trăm dặm đường, Hoa Mãn Xuân đột nhiên có chút lo lắng: "Hai vị, hai vị cứ tiếp tục đuổi theo hướng đông nam, ta có chút việc gấp cần xử lý trước, đi một lát sẽ quay lại."

Nói xong, Hoa Mãn Xuân quay người rời đi.

Tôn Phái Anh và Nhậm An Điền nhìn nhau, không nói gì, bọn họ cùng nhau đuổi theo hướng đông nam, tốc độ đuổi theo rõ ràng chậm hơn không ít.

Lại đuổi thêm hai mươi dặm, Tôn Phái Anh và Nhậm An Điền lần lượt dừng bước, bọn họ không đuổi theo nữa.

Nhậm An Điền thở dài: "Tật xấu này của Hoa Mãn Xuân vẫn không sửa được."

Mà lúc này, Hoa Mãn Xuân đang chạy như bay về Hoa Tiên Trang.

Chuyện gấp mà lão ta nói chính là lo lắng Hà Gia Khánh cướp phá ngược lại Hoa Tiên Trang, cắt đứt đường lui của lão ta.

Hà Gia Khánh giỏi ngụy trang, tâm tư lại vô cùng kín đáo, nếu y phối hợp với Sở Yêu Tiêm, cướp ngược lại sào huyệt của Hoa Mãn Xuân là một cách hành động rất hợp lý.

Cách ứng phó của Hoa Mãn Xuân không có vấn đề gì, nhưng đây quả thực là tật xấu của lão ta.

Ở Hoa Tiên Trang, không ai dám đặt bất kỳ câu hỏi nào đối với quyết định của Hoa Mãn Xuân, lão ta cũng chưa bao giờ cần giải thích quá nhiều về hành vi của mình.

Nhưng Nhậm An Điền và Tôn Phái Anh không muốn chiều theo tật xấu này của lão ta.

Chuyện xảy ra trên người lão ta, lão ta không nói rõ ràng đã quay người bỏ đi, bảo hai người bọn họ tiếp tục truy kích, trong lòng hai người này chắc chắn không vui, việc truy kích đến đây là kết thúc.

Hoa Mãn Xuân trở về trang, thấy Liên Thúy đang dẫn theo mười mấy người phụ nữ tuần tra xung quanh trang, tiến lên túm lấy Liên Thúy nói: "Có ai đến trang không?"

Liên Thúy khẽ lắc đầu, nhỏ giọng đáp: "Không có."

Vừa nhìn thấy thái độ của Liên Thúy, Hoa Mãn Xuân lập tức biết tình hình không ổn: "Ngươi nói thật cho ta biết, rốt cuộc có ai đến hay không."

Liên Thúy toát mồ hôi, không dám nói gì, một người phụ nữ bên cạnh nói: "Trang chủ, thật sự không có người ngoài đến."

Hoa Mãn Xuân nhìn về phía người phụ nữ kia: "Ngươi là..."

Lão ta cảm thấy người phụ nữ này có chút xa lạ, vừa nhìn người phụ nữ một cái, đột nhiên cảm thấy con ngươi đau nhói, một tia máu hiện lên trên con ngươi.

Không ổn, Tình Căn!

Người phụ nữ đứng bên cạnh Liên Thúy vậy mà lại là Phùng Đái Khổ.

Nàng đến từ khi nào?

Hoa Mãn Xuân dụi mắt, muốn nhổ Tình Căn ra, Tình Căn cắm rất sâu, Hoa Mãn Xuân không nhổ được.

Mang theo Tình Căn, Hoa Mãn Xuân sẽ chịu thiệt lớn, Tình Căn không nhổ ra được, cách ứng phó duy nhất là nhanh chóng dùng kỹ pháp phản công Phùng Đái Khổ.

Kỹ pháp của Hoa Mãn Xuân còn chưa thi triển ra, hai cánh cửa lớn từ trên trời rơi xuống, suýt chút nữa đập trúng đỉnh đầu của Hoa Mãn Xuân.

Đây là Thủy Lạc Môn, linh vật mà Thủy Dũng Tuyền tặng cho Lý Bạn Phong, Lý Bạn Phong chuyển tay tặng cho Mã Ngũ.

Chỉ cần có người cản cửa, Thủy Lạc Môn thậm chí có thể cản được công kích của Thu Lạc Diệp, đây là một món linh vật rất mạnh, nhược điểm duy nhất là thể tích và trọng lượng của Thủy Lạc Môn quá lớn, không tiện mang theo.

Mã Ngũ đã bỏ ra một số tiền lớn, thuê thợ thủ công lành nghề cải tạo Thủy Lạc Môn, bình thường có thể để trong túi mang theo, đến lúc dùng chỉ cần tưới nước, không cần chờ đợi, Thủy Lạc Môn trực tiếp mọc rễ, ngăn cách Hoa Mãn Xuân và Phùng Đái Khổ ở hai bên cửa.

Phùng Đái Khổ ở bên kia cửa mỉm cười nói: "Hoa trang chủ, gặp ta mà không vui sao?"

Hoa Mãn Xuân cảm thấy thân thể tê dại, Tình Căn bắt đầu phát huy tác dụng.

Hoa Mãn Xuân muốn phản kích, nhưng cách Thủy Lạc Môn, lão ta không cảm nhận được vị trí của Phùng Đái Khổ.

Lão ta rút ra một thanh đoản kiếm từ trong tay áo, muốn chém Thủy Lạc Môn.

Thanh đoản kiếm này là linh vật, cấp độ không thấp, nhưng không ăn thua đối với Thủy Lạc Môn, chém một kiếm xuống, trên cửa chỉ để lại một dấu vết mờ nhạt, không gây ra tổn thương thực chất.

Thủy Lạc Môn không sợ binh khí sắc bén, nó sợ nhất là va chạm.

Hoa Mãn Xuân muốn vòng qua Thủy Lạc Môn, vòng sang trái, Thủy Lạc Môn mở rộng sang trái, bay lên trên, Thủy Lạc Môn mở rộng lên trên.

Phùng Đái Khổ ở bên kia cửa dịu dàng cười nói: "Hoa trang chủ, có phải ngươi nhớ ta rồi không, nhớ ta thì lại đây xem."

Hoa Mãn Xuân ngẩn người một lúc, quay người bỏ đi.

Lão ta ý thức được mình đã trúng kế.

Tại sao phải so đo với hai cánh cửa lớn trên con đường này? Đối phương rõ ràng đang câu giờ.

Bây giờ tình hình trong trang không biết ra sao, đường về trang cũng không chỉ có mỗi con đường này, Hoa Mãn Xuân nào có tâm tư dây dưa với bọn họ ở đây.

Vừa đi được hai bước, đột nhiên nghe thấy Phùng Đái Khổ nói: "Hoa trang chủ, cứ như vậy mà đi sao? Thật sự bỏ rơi ta?"

Hoa Mãn Xuân cảm thấy có người đang kéo bắp chân của lão ta, dường như không muốn để lão ta đi.

Lão ta biết đây là tác dụng của Tình Căn, hiện tại lão ta rất lưu luyến Phùng Đái Khổ.

Hoa Mãn Xuân cố gắng chống lại Tình Căn, kéo lê hai chân đi về phía xa.

Mã Ngũ cười hỏi: "Nói về con người lão ta xem, điểm nào đáng để yêu mến?"

Phùng Đái Khổ dịu dàng đáp: "Hắn không thể so với Ngũ Lang."

Kỹ pháp tình tu, Lửa Ghen Khó Nhịn.

Hoa Mãn Xuân nắm chặt tay, xoay người vung tay, muốn dùng quạt lông chém Thủy Lạc Môn ra.

Cú vung này lại hụt, lão ta quên mất quạt lông đã bị Hà Gia Khánh trộm mất rồi.

Việc quan trọng như vậy mà lão ta lại quên, đủ thấy lửa ghen thiêu đốt đáng sợ đến nhường nào.

Không thể mắc mưu, tuyệt đối không thể mắc mưu.

Lão ta không ngừng nhắc nhở mình: "Nhanh rời khỏi đây, không được quay đầu lại."

Hoa Mãn Xuân cố gắng giữ bình tĩnh, tiếp tục rời xa Thủy Lạc Môn.

Mã Ngũ ôm Liên Thúy vào lòng, thi triển thủ đoạn ngay tại chỗ: "Liên Thúy cô nương, tôi so với chủ nhân của cô như thế nào?"

Liên Thúy bị Phùng Đái Khổ ép buộc, nói theo lời thoại đã được đưa sẵn: "Thân thể lão ta yếu ớt, ba hai hiệp đã bại trận, sao có thể uy vũ như Ngũ công tử!"

Câu nói này suýt chút nữa lấy mạng Hoa Mãn Xuân.

Hoa Mãn Xuân dồn hết sức lực, chống lại lửa ghen trong lòng, miệng lẩm bẩm: "Không được quay đầu lại, tuyệt đối không được quay đầu lại."

Lý Bạn Phong cũng sốt ruột theo: "Đừng quay đầu lại, tuyệt đối đừng quay đầu lại, ông có thể kiên trì."

Phập!

Đường đao đâm vào giữa lưng Hoa Mãn Xuân, xuyên qua ngực.

Hoa Mãn Xuân ngẩn người, nhìn lưỡi đao trước ngực, không hiểu nổi tình huống trước mắt.

Phùng Đái Khổ và Mã Quân Dương bố trí hai cánh cửa ở cổng trang, mục đích là để câu giờ ở đây.

Ta đã nhìn thấu kế hoạch của bọn chúng, tại sao bọn chúng còn ra tay ở đây.

Hoa Mãn Xuân quay đầu nhìn Lý Bạn Phong: "Tại sao ngươi lại ra tay ở đây?"

Lý Bạn Phong cười nói: "Tiểu tử ngốc, ai nói không thể ra tay ở đây, là quy củ do ông đặt ra sao?"

Dứt lời, Lý Bạn Phong tung một cước Đạp Phá Vạn Xuyên, đạp cho máu thịt của Hoa Mãn Xuân bắn tung tóe.

(kỹ pháp ngu tu quá bá!)