Logo
Chương 771: Thiên Y Vô Phùng

Chương 609: Thiên Y Vô Phùng

Nói chuyện với bình hoa hơn nửa tiếng, Lý Bạn Phong cuối cùng cũng rút đầu ra khỏi bình.

So sánh đường kính miệng bình và đầu mình, hắn thật sự không hiểu nổi đầu mình chui vào bằng cách nào, lại ra bằng cách nào.

Hắn muốn dùng Thông Suốt Linh Âm để giao tiếp với bình hoa, nói cả buổi mà không nhận được hồi âm.

Trong quá trình tấn thăng, hắn chắc chắn đã nghe thấy giọng nói của bình hoa, xét theo câu nói lúc đó, khả năng biểu đạt của bình hoa thật sự không tồi.

Bây giờ là do nó không muốn nói chuyện, hay là Lý Bạn Phong không nghe hiểu nữa?

Hay là trong quá trình tấn thăng có tình huống gì đặc biệt?

Việc nói chuyện tạm gác lại, Lý Bạn Phong đã có thể khống chế bình hoa ở một mức độ nhất định: "Nương tử, Của Nhà Tự Đếm ra khỏi nhà vẫn dùng được chứ?"

"Dùng thì được, nhưng phải xem dùng ở đâu, càng gần nhà, kỹ pháp càng dễ thi triển, nhà chúng ta đặc biệt, nếu tướng công siêng năng luyện tập, thủ đoạn thi triển được sẽ càng nhiều."

Lý Bạn Phong ôm bình hoa ra khỏi Tùy Thân Cư, vuốt ve bụng bình, dịu dàng nói: "Bay thử xem."

Bình hoa khó khăn lơ lửng trên đầm lầy, độ cao chưa đến mười phân, duy trì được hơn hai mươi giây rồi rơi xuống bùn.

Hắn nhặt bình lên, cẩn thận lau sạch bùn đất.

Hiệu quả không được lý tưởng lắm, không phải bình hoa không cố gắng, tuy trong nhà và ngoài nhà chỉ cách một cánh cửa, nhưng đối với trạch tu mà nói, cường độ kỹ pháp đã thay đổi rất lớn.

Đưa bình hoa về phòng, hắn trở lại Hoa Tiên Trang.

Mã Ngũ ngồi trong đại sảnh, thẩm vấn từng người phụ nữ trong trang, phàm là kẻ che giấu tâm cơ đều bị dẫn đi giáo dục riêng.

Lý Bạn Phong gọi Phùng Đái Khổ đến, hỏi: "Khế thư của Hoa Mãn Xuân giấu ở đâu?"

Phùng Đái Khổ kinh ngạc: "Hoa Mãn Xuân đã chết rồi?"

Lý Bạn Phong gật đầu: "Tôi giết lão rồi, địa bàn của lão giờ là của tôi."

Phùng Đái Khổ rất vui mừng, nhưng thật sự không biết khế thư của Hoa Mãn Xuân giấu ở đâu.

Vậy thì phiền phức rồi, Hoa Mãn Xuân đi quá vội vàng, chưa kịp nói ra vị trí khế thư, muốn tìm được khế thư trong Hoa Tiên Trang rộng lớn này cũng không hề dễ.

Lý Bạn Phong và Phùng Đái Khổ chia nhau đi tìm, bản thân Phùng Đái Khổ là Địa Đầu Thần chính địa, lại là hàng xóm với Hoa Mãn Xuân, nàng tìm khế thư dựa vào kinh nghiệm.

Còn Lý Bạn Phong dựa vào găng tay, nhờ bước chân nhanh nhẹn, lại còn có thể cưỡi gió, hắn vừa bay vừa chạy, tìm kiếm từng chút một trên địa bàn của Hoa Mãn Xuân.

Nhưng hôm nay găng tay không được tích cực cho lắm, ra khỏi Tùy Thân Cư cứ rụt rè, phần lớn thời gian đều nằm trong túi hắn, không dám ló đầu ra.

Lý Bạn Phong vỗ vỗ găng tay: "Huynh đệ, làm sao vậy, bị bệnh?"

"Bệnh thì không bệnh, nhưng cứ thấy trong lòng hoảng hốt, ở nhà thì không sao, ra khỏi nhà là năm ngón tay đều thấy bất an."

Tìm cả ngày trời, Lý Bạn Phong và Phùng Đái Khổ đều không tìm thấy khế thư, bên phía Mã Ngũ lại có chút thu hoạch.

Y mang đến một người phụ nữ, tên A Hỉ, người phụ nữ này khoảng hai hai tám tuổi, trông khá xinh đẹp, nhưng vì lúc hầu hạ Hoa Mãn Xuân rửa mặt, lỡ lấy nhầm xà phòng khiến lão ta nổi giận, đuổi cô ta ra khỏi phủ đệ, đưa lên núi làm việc nặng nhọc như đốn củi, gánh nước.

A Hỉ kể với Lý Thất và Phùng Đái Khổ một chuyện cũ: "Đầu năm nay, Phùng cô nương đến trang bàn bạc chuyện ranh giới với trang chủ, trang chủ chúng tôi hình như bị thiệt, nói muốn Phùng cô nương bồi thường cho lão ta."

Phùng Đái Khổ nhớ rõ chuyện này, khịt mũi nói: "Hoa Mãn Xuân thật vô liêm sỉ, nghĩ đến chuyện này ta vẫn tức nghiến răng, hắn cướp của ta hơn tám mươi dặm đất, bắt ta dùng nhân khí chuộc lại, còn nói hắn bị thiệt.

Ta cho hắn không ít nhân khí, hắn chỉ trả lại cho ta một nửa địa bàn, nửa còn lại, hắn nói còn vướng mắc, cứ khư khư không chịu trả, ngươi nói xem người này ghê tởm đến mức nào!"

Mã Ngũ nói với A Hỉ: "Cô kể lại chuyện sau đó đi."

A Hỉ nói: "Ngày hôm sau tôi lên núi đốn củi, gặp một con gấu, con gấu đó què một chân, nó muốn ăn thịt tôi, tôi chạy mười mấy dặm, con gấu chạy không nhanh, nhưng cứ đuổi theo, sau đó tôi thật sự chạy không nổi nữa, cầm dao liều mạng với nó.

Sức lực con gấu quá lớn, đánh rơi mất dao của tôi, tay tôi bị thương, chảy rất nhiều máu, trên tay nhớp nháp, tôi cúi xuống nhặt dao, một sợi lông vũ dính vào tay, lông vũ dính máu thì bỗng nhiên bốc cháy, ngọn lửa đó cháy rất kỳ lạ, dường như muốn thiêu khắp người tôi, tôi sợ hãi ném lông vũ đi, con gấu cũng bị dọa chạy mất."

Phùng Đái Khổ hỏi: "Sợi lông vũ đó có phải trên quạt của trang chủ các ngươi không?"

"Tôi thấy quen mắt, chắc là trên quạt của lão, sau đó tôi lên núi, muốn xem sợi lông vũ kia còn ở đó không, nhưng tìm mãi cũng không thấy."

Phùng Đái Khổ nói với Lý Bạn Phong: "Chuyện trùng khớp rồi, ta đồng ý cho Hoa Mãn Xuân nhân khí, hắn nói tạm thời không muốn nhận, muốn cất vào Địa Đầu Ấn, bảo ta ngày mai hẵng mang nhân khí đến, hôm sau ta lại đến tìm hắn, quả nhiên thấy Địa Đầu Ấn của hắn, chắc là hắn vừa lấy từ chỗ cất khế thư ra."

Mạch sự việc rất rõ ràng, Hoa Mãn Xuân lên núi lấy Địa Đầu Ấn, vô tình làm rơi một sợi lông vũ, sợi lông vũ này đã cứu mạng A Hỉ.

Lý Bạn Phong và Phùng Đái Khổ đi theo A Hỉ lên núi, tìm được nơi phát hiện lông vũ, Phùng Đái Khổ quan sát xung quanh, suy đoán ra vài vị trí có thể giấu khế thư trên núi, Lý Bạn Phong đeo găng tay tìm kiếm một lượt, rất nhanh đã tìm thấy nơi cất giấu khế thư.

Khế thư của Hoa Mãn Xuân được giấu dưới lòng sông của một con sông nhỏ trong khe núi, Lý Bạn Phong đào được khế thư và Địa Đầu Ấn, trước tiên xem thử những chuyện đã qua của Hoa Mãn Xuân.

Danh tiếng của Hoa Mãn Xuân vang dội như vậy, quả thật không phải thổi phồng, trên khế thư ghi lại mười chín trận chiến tranh Địa Đầu Thần, Hoa Mãn Xuân thua năm trận, mười bốn trận còn lại đều thắng.

Nhưng năm trận thua này đều thua cùng một người, Ăn Mày Lục Thủy.

Chẳng trách khi nhắc đến Lục ăn mày, ánh mắt Hoa Mãn Xuân lại dịu xuống như vậy.

Phùng Đái Khổ giao đấu với Hoa Mãn Xuân ba lần, đều thua, cắt cho hắn ta hơn một ngàn dặm đất.

Lý Bạn Phong trước tiên thu khế thư của Hoa Mãn Xuân về dưới tên mình, sau đó lập khế thư, trả lại toàn bộ đất đai Phùng Đái Khổ đã cắt.

Phùng Đái Khổ không biết nên cảm ơn Lý Bạn Phong ra sao: "Lý công tử, trước đây là do bản thân ta bất tài, đất đai đã mất, ta cũng không dám đòi lại.

Bây giờ nếu ngươi cho ta một hai trăm dặm, ta xem như lần này mình cũng đã góp sức, mặt dày nhận lấy, ngươi trả lại cho ta hơn một ngàn dặm đất, ta nào dám nhận!"

"Vốn dĩ là đất của cô, có gì mà không dám nhận, sau này Hoa Tiên Trang có chuyện gì, còn phải nhờ cô và lão Ngũ giúp tôi trông nom."

Đây là lần đầu tiên Lý Bạn Phong thu địa bàn trước mặt người khác, Phùng Đái Khổ và Mã Ngũ đều nhìn thấy.

Hắn không lo hai người này tiết lộ tin tức, nếu Tuyết Hoa Phổ dám đến trả thù, hắn thấy tên nào thì xử tên đó.

Bây giờ trạch lữ đều ở Vân Thượng tầng hai, Lý Bạn Phong không còn lo lắng vấn đề tu vi phản phệ, dứt khoát thu nhân khí của Hoa Tiên Trang trước.

Trong Địa Đầu Ấn tích trữ không ít, Lý Bạn Phong thu mười mấy phút mới hết sạch.

Lý Bạn Phong sảng khoái tinh thần, đi vòng quanh Hoa Tiên Trang mấy vòng, vừa làm quen địa bàn, vừa rèn luyện kỹ pháp.

Không chỉ luyện Của Nhà Tự Đếm và Đạp Gió Cưỡi Mây, mà Cô Đơn Lẻ Bóng cũng phải luyện cho tốt, hắn mong nhất là Cô Đơn Lẻ Bóng có thể kết hợp sử dụng với kỹ pháp ngu tu, vừa đánh vừa lừa, không bỏ sót cái nào, đây mới là bí quyết chiến thắng thực sự.

Nhưng nghĩ lại, trạch tu và lữ tu đều đang không ngừng tấn thăng, ngu tu lại không có tiến triển gì, như vậy có bị phản phệ hay không?

Có nên đi tìm Tôn sư huynh một chuyến, học thêm vài kỹ pháp nữa không?

Tôn Thiết Thành khoanh tay, ngồi xổm bên cạnh hoa sen đồng: "Huynh đệ, chuyện này ngươi làm không đúng cho lắm, đã nói rõ ba viên Huyền Uẩn Đan, ngươi chỉ cho hai viên, đây là ý gì?"

Lá của Hồng Liên rung động, giống như đang nói chuyện, Tôn Thiết Thành nghe một lúc, cau mày nói: "Cái gì, ngươi còn cần phụ liệu? Măng của Thiết Cân Trúc? Thứ này ở trên núi Khổ Vụ, không dễ lấy đâu!"

Vừa nói, ông nhìn về phía Quy Kiến Sầu.

Quy Kiến Sầu vội vàng nói: "Tôn thành chủ, hai viên Huyền Uẩn Đan đều cho ngài, ta không cần nữa."

"Sao mà được!"

Tôn Thiết Thành lấy ra một viên Huyền Uẩn Đan, nhét cho Quy Kiến Sầu: "A Quỷ, viên đan dược này là của ngươi, chúng ta nói lời giữ lời, bên phía núi Khổ Vụ còn phải phiền ngươi chạy một chuyến."

"Không được!"

Quy Kiến Sầu lại trả đan dược cho Tôn Thiết Thành: "Ta thật sự không dám đến núi Khổ Vụ."

"Ngươi sợ cái gì?"

"Từ Hàm thủ ở Dược Vương Câu, nếu ta lên núi Khổ Vụ, làm sao hắn có thể tha cho ta?"

"Ngươi sợ hắn làm gì?"

"Ta dựa vào đâu mà không sợ hắn? Ngài hẳn là biết rõ bản lĩnh của hắn, chỉ cần hắn hơi nặng tay, ta có thể sống sót trở về hay không còn chưa biết, ngài còn bắt ta đi lấy Thiết Cân Trúc?"

"Ngươi không đi đúng không?" Tôn Thiết Thành tức giận.

Quy Kiến Sầu lắc đầu lia lịa: "Chuyện này ta thật sự không đi được, nếu ngài tức giận thì giết ta đi, dù sao cũng là chết, chết trong tay ngài còn được sạch sẽ."

Tôn Thiết Thành gãi đầu nói: "Lão già Từ Hàm này đúng là không sạch sẽ lắm."

Ông quay sang nhìn Hồng Liên: "Nhất định phải là măng của Thiết Cân Trúc, thứ khác không được sao?"

Hồng Liên xoạt xoạt xùy xùy, giống như đang đáp lại, Quy Kiến Sầu có thể nghe thấy chút âm thanh, nhưng thật sự không nghe rõ rốt cuộc Hồng Liên nói gì.

Tôn Thiết Thành lại nhìn về phía Quy Kiến Sầu: "Hắn nói không rõ, ngươi cũng không thể thương lượng sao?"

Quy Kiến Sầu cúi đầu nói: "Chuyện khác đều có thể thương lượng, núi Khổ Vụ thì ta chắc chắn không đi."

Tôn Thiết Thành tức giận: "Không đến núi Khổ Vụ, ngươi cứ ngồi xổm ở nhà cho ta!"

"Ngồi xổm thì ngồi xổm!" Quy Kiến Sầu ngồi xổm xuống đất, ngồi rất vững.

"Ta không quay lại, ngươi đừng có đứng dậy!" Tôn Thiết Thành hùng hổ bỏ đi.

"Không đứng dậy thì không đứng dậy!"

Quy Kiến Sầu là người có cốt khí, y ngồi xổm ở cửa, không đứng dậy, lặng lẽ nhìn Tôn Thiết Thành đi xa.

Dưới chân núi Khổ Vụ đông nghịt người, Khâu Chí Hằng mặc áo ngắn, đeo giỏ thuốc, chuẩn bị lên núi hái thuốc.

Việc làm ăn của y ngày càng lớn, đã có ba tiệm thuốc ở Dược Vương Câu, chuyện hái thuốc lẽ ra không cần y tự mình ra tay, nhưng hôm nay dược liệu cần hái rất đặc biệt, Huyết Bì Hạnh trên núi đã chín.

Huyết Bì Hạnh là dược liệu đặc sản của núi Khổ Vụ, loại hạnh này có vỏ quả màu đỏ máu, nhưng thịt quả màu trắng, phơi khô thịt quả ăn vào có thể chữa khỏi các loại nội thương.

Hạt hạnh cực kỳ đắng, ăn vào có thể giải độc, ngay cả một số độc dược độc môn của độc tu cũng có thể dùng hạt Huyết Bì Hạnh để hóa giải.

Quý giá nhất là vỏ quả, vỏ quả có thể cầm máu cũng có thể bổ máu, người bị thương ngoài da mất máu quá nhiều, chỉ cần còn sống, dùng vỏ quả đắp lên vết thương là có thể cầm máu, ăn hai miếng vỏ quả còn có thể bổ sung máu.

Giá trị của Huyết Bì Hạnh cao hơn Xà Ban Cúc, hơn nữa cũng hiếm hơn Xà Ban Cúc rất nhiều, chỉ có vào sâu trong núi mới có thể nhìn thấy, tu giả tầng thấp không dám mạo hiểm, tu giả tầng cao lại không muốn liều mạng vì chuyện này, vì vậy các tiệm thuốc lớn chỉ có thể dựa vào cao thủ của mình lên núi hái thuốc.

Vợ của Khâu Chí Hằng không yên tâm: "Chí Hằng, hay là đừng đi nữa, không đáng vì mấy quả hạnh đó, chúng ta đến thành Lục Thủy tìm xem, biết đâu còn mua được vài quả."

Đã tìm khắp thành Lục Thủy rồi, nhưng không thấy ai bán Huyết Bì Hạnh.

Nếu chỉ vì việc buôn bán của tiệm thuốc, y cũng không muốn mạo hiểm, lần này y hái hạnh là để cho Diêu lão dùng, gần đây Diêu lão đã có chuyển biến tốt, ăn nhiều vỏ hạnh, bồi bổ máu, biết đâu sẽ tỉnh lại.

"Em về trông coi tiệm thuốc đi, trước khi trời tối anh chắc chắn sẽ về nhà." Khâu Chí Hằng nhéo gò má phúng phính của bà xã, đeo giỏ thuốc lên núi.

Trên núi Khổ Vụ quanh năm dày đặc sương mù không tan, Khâu Chí Hằng là hoan tu tầng tám, trước khi đến lưng chừng núi, tổn thương do sương mù gây ra vẫn nằm trong phạm vi có thể chịu đựng được, đợi đến khi qua lưng chừng núi, sương mù ngày càng dày đặc, Khâu Chí Hằng phải dùng kỹ pháp hoan tu điều động máu của mình để giải độc.

Khó khăn hơn là cách năm sáu mét chỉ thấy một màu trắng xóa, cũng không thể nhìn thấy rõ cái gì.

Sương mù dày đặc như vậy thì hái thuốc kiểu gì? Ngay cả cây hạnh ở đâu cũng không nhìn rõ, lấy đâu ra hạnh mà hái?

Khâu Chí Hằng có cách.

Y lấy ra một gốc hoa hạnh sắp nở từ trong ngực, gốc hoa hạnh này là do y mua được, cả thành Lục Thủy chỉ mua được một gốc này.

Thời kỳ nở hoa của Huyết Bì Hạnh rất ngắn, có người khi hái hạnh, tiện thể hái thêm một ít nụ hoa hạnh bán cho thảo tu ở thành Lục Thủy, thảo tu giữ gìn hoa hạnh, hoa hạnh tươi có thể làm thành hương liệu cực phẩm, giá cả tương đương với quả hạnh.

Khâu Chí Hằng rạch tay, nhỏ vài giọt máu lên hoa hạnh, nụ hoa hạnh sắp nở từ từ hé mở, một mùi hương thấm vào ruột gan bay về phía xa.

Mùi hoa này không phải bay theo gió, mà là có mục đích, bay đi có phương hướng.

Kỹ pháp hoan tu, Độc Cô Tìm Đôi.

Khâu Chí Hằng dùng máu của mình khiến hoa hạnh có dục vọng tìm đôi mãnh liệt, phấn hoa trong quá trình bay đi sẽ dựa vào thiên tính mạnh mẽ, chủ động tìm kiếm vị trí của cây Huyết Bì Hạnh.

Khâu Chí Hằng đi theo mùi hoa dựa vào khứu giác, đi mấy chục dặm men theo đường núi.

Đến bên cạnh một khu rừng, mùi hoa ngày càng nồng nặc, y biết mình cách cây hạnh không còn xa nữa.

Chỉ cần tìm được một cây hạnh, hôm nay sẽ coi như thành công, trên một cây ít nhất cũng có trăm quả hạnh, số hạnh này đủ cho Diêu lão dùng, mình còn có thể giữ lại một ít để phòng thân.

Khâu Chí Hằng bước nhanh hơn, lại đi thêm vài dặm, y đột nhiên dừng lại, có người đi theo phía sau y, đã theo gần nửa tiếng rồi.

Hoan tu tầng tám, trong đám người bình thường hầu như không tìm được đối thủ, nhưng trên núi Khổ Vụ, y phải hành động cẩn thận, sương độc nồng nặc sẽ làm suy yếu chiến lực nghiêm trọng, các đạo môn khác nhau cũng có sức đề kháng khác nhau đối với sương độc.

Một khi gặp phải độc tu, cho dù đối phương chỉ có sáu tầng, Khâu Chí Hằng cũng phải nghĩ sẵn đường lui trước khi giao đấu.

Khâu Chí Hằng dừng lại, người đi theo phía sau cũng dừng lại, hai bên giằng co một lúc, người nọ vẫn đi tới.

"Ông chủ Khâu, tôi đã đi theo ngài một đường rồi, vốn định mượn hơi ngài tìm chút đồ tốt, nhưng vì ngại nên tôi không dám mở lời."

Một người đàn ông trung niên năm mươi tuổi bước đến gần, dáng người cao gầy, mặt đầy nếp nhăn, mặc trường sam bằng lụa.

Khâu Chí Hằng không nhớ đã gặp người này ở đâu, bèn hỏi thẳng: "Ngài xưng hô như thế nào?"

"Ông chủ Khâu, không nhớ tôi sao? Tôi là Phạm Trung Phúc, hôm qua còn mua thuốc ở tiệm của ngài."

Tiệm thuốc Khâu Ký mỗi ngày phải tiếp đón rất nhiều khách, phần lớn thời gian Khâu Chí Hằng cũng không ở quầy, cho dù người này thật sự có đến mua thuốc, y cũng không thể nào nhớ được.

Nhưng đối phương đã nhắc đến, Khâu Chí Hằng vẫn đáp lại một câu: "Phạm tiên sinh, hân hạnh, hôm nay ngài lên núi là muốn hái thuốc gì? Nếu là dược liệu Khâu mỗ biết, còn có thể chỉ đường cho ngài."

Phạm Trung Phúc nói: "Lần đầu tiên tôi đến núi Khổ Vụ, không biết ở đây có dược liệu nào tốt, ngài hái thuốc gì, tôi cứ đi theo ngài, ngài hái được đồ tốt, nếu có dư, tôi xin hái theo một chút, nếu thật sự không có, tôi cũng không dám xin ngài, tôi xem như đi theo ngài học hỏi kinh nghiệm."

Đây hoàn toàn là nói nhảm.

Nếu nói xuống ruộng làm ruộng, đi theo lão nông học hỏi kinh nghiệm, điều này hợp tình hợp lý.

Nhưng đây là núi Khổ Vụ, lên núi mà không có mục đích, mạo hiểm bị trúng độc chỉ để học hỏi kinh nghiệm? Lời này sao có thể lừa được Khâu Chí Hằng?

Khâu Chí Hằng bỏ hoa hạnh vào giỏ, nhìn Phạm Trung Phúc nói: "Phạm tiên sinh, làm phiền ngài nói thật, rốt cuộc tìm tôi có chuyện gì?"

Phạm Trung Phúc cười nói: "Chẳng phải đã nói rồi sao, học hỏi ngài chút bản lĩnh hái thuốc."

Khâu Chí Hằng lắc đầu: "Tôi không hái thuốc nữa, bây giờ lập tức xuống núi, ngài còn việc gì khác không?"

Phạm Trung Phúc im lặng một lúc rồi nói: "Nếu đã không hái thuốc nữa thì hỏi anh chuyện khác, có một người tên Lý Thất, anh có quen không?"

"Quen." Khâu Chí Hằng gật đầu: "Ông tìm hắn có việc gì?"

Phạm Trung Phúc nói: "Không có việc gì lớn, tôi là người của Tuyết Hoa Phổ, hắn và Phổ của bọn tôi có chút mâu thuẫn, tôi muốn hỏi anh một chút, nếu anh báo tin cho hắn, bảo hắn đến Dược Vương Câu một chuyến thì hắn có đến không?"

"Vậy phải xem tôi tìm hắn có chuyện gì."

"Anh cứ nói với hắn là chuyện liên quan đến tính mạng."

Phạm Trung Phúc suy nghĩ một chút: "Hay là anh nói thẳng luôn đi, anh cứ nói với hắn, nếu hắn không đến thì anh sẽ mất mạng, cả nhà già trẻ lớn bé của anh đều mất mạng."

Khóe mắt Khâu Chí Hằng giật giật, chuẩn bị dùng kỹ pháp, chưa kịp phát lực thì kỹ pháp đã bị chặn đứng.

Chiếc áo ngắn trên người y đột nhiên siết chặt, khiến y không thở nổi.

"Đừng có làm chuyện ngu ngốc."

Phạm Trung Phúc không hề nhúc nhích gì, vậy mà lại có thể tùy ý điều khiển quần áo của Khâu Chí Hằng, đây là một áo tu tầng cao: "Tôi không muốn giết anh, càng không muốn giết người nhà của anh, tôi chỉ muốn tìm Lý Thất đến.

Có vài chuyện muốn hỏi hắn cho rõ ràng, chỉ cần anh và Lý Thất có quan hệ tốt, chỉ cần anh có thể mời Lý Thất đến Dược Vương Câu, chuyện gì giữa chúng ta cũng dễ nói."

Khâu Chí Hằng dùng kỹ pháp hoan tu lên bản thân, ép mình hưng phấn lên, cơ bắp phần thân trên nhanh chóng phồng lên, muốn cưỡng ép làm rách chiếc áo ngắn trên người.

Nhưng chiếc áo ngắn làm bằng vải vóc bình thường này giờ lại như được gia cố bằng thép, mặc cho Khâu Chí Hằng làm kiểu gì cũng không hề bị rách.

Phạm Trung Phúc vỗ vỗ mặt Khâu Chí Hằng: "Khâu đại quản gia, đi theo Lục gia nhiều năm như vậy, ít ra anh cũng phải có mắt nhìn, tôi đã xưng danh Tuyết Hoa Phổ, anh còn không biết nông sâu ở đây?

Nói thêm một câu với anh cũng là do tôi nể mặt anh, tôi kiên nhẫn khuyên nhủ anh, sao anh vẫn không biết điều? Tính mạng cả nhà anh đều nằm trong tay tôi, chỉ cần tôi hơi động ngón tay..."

"Hai người đến hái thuốc sao?"

Một người đàn ông trung niên đi đến trước mặt hai người, hỏi: "Vị nào biết Thiết Cân Trúc ở đâu?"

Người đàn ông này trông khoảng năm mươi tuổi, mặc áo vải thô, mặt đầy bụi đất và mồ hôi, dáng vẻ chất phác thật thà.

Người đàn ông này xuất hiện trước mặt một cách lặng lẽ, khiến Phạm Trung Phúc có chút kiêng dè, ông ta cười nói: "Ông tìm Thiết Cân Trúc đúng không, tôi biết ở đâu, ông lại gần đây, tôi nói cho ông biết."

Người đàn ông khoanh tay, bước đến trước mặt Phạm Trung Phúc, nghiêng tai lắng nghe.

Phạm Trung Phúc kéo kéo quần áo của người đàn ông, kéo ra một sợi chỉ trên quần áo: "Quần áo của ông nát quá, vải đã bung chỉ rồi."

Người đàn ông trung niên cười hề hề: "Ta không kén chọn quần áo, có cái mặc là được, bộ quần áo này nhìn hơi nát, nhưng mặc ấm lắm..."

Vừa dứt lời, Phạm Trung Phúc co cổ tay lại.

Quần áo trên thân người đàn ông trung niên lập tức siết chặt, biến thành một cuộn chỉ nhỏ bằng nắm tay.

Cơ thể người đàn ông bị siết chặt trong cuộn chỉ, một người sống sờ sờ bị ép thành một cuộn chỉ nhỏ bằng nắm tay, máu chảy ròng ròng theo sợi chỉ xuống dưới.

Phạm Trung Phúc cầm cuộn chỉ, nghịch một chút, cười nói với Khâu Chí Hằng: "Kỹ pháp này gọi là Thiên Y Vô Phùng, cuộn chỉ này chính là thiên y vô phùng, có thể nhét anh vào, cũng có thể nhét vợ con anh vào.

Chỉ cần một cuộn chỉ nhỏ như vậy, ép nát xương cốt, máu thịt, lục phủ ngũ tạng của mấy trăm người từ trên xuống dưới trong tiệm thuốc của các anh đều có thể nhét vào được.

Không tin thì chúng ta thử xem, Khâu đại quản gia, nói đến nước này, chắc là anh đã hiểu rõ, nếu anh không hiểu, tôi có thể đổi cách khác nói với anh."

Khâu Chí Hằng không nói gì, vẫn muốn liều chết giãy giụa, chênh lệch giữa hai bên quá lớn, y biết cho dù mình chịu thua, Phạm Trung Phúc cũng sẽ không tha cho mình.

Thấy Khâu Chí Hằng vẫn còn chống cự, Phạm Trung Phúc sờ soạng trên người y một lúc, tìm được một sợi chỉ: "Đây là sợi chỉ trên quần áo của anh, tôi chỉ cần rút sợi chỉ này, quần áo của anh sẽ siết chặt, siết chặt thành một cuộn chỉ nhỏ, ép toàn thân anh trong cuộn chỉ này.

Đừng lo, anh sẽ không chết, tôi còn có thể giữ lại đầu của anh, để anh gặp vợ con lần cuối, nếu anh nghe lời tôi, ngoan ngoãn tìm Lý Thất đến, chuyện hôm nay của chúng ta..."

"Ngươi muốn tìm Lý Thất hả."

Người đàn ông trung niên kia khoanh tay, đứng sau lưng Phạm Trung Phúc: "Ngươi tìm hắn có chuyện gì, cứ nói với ta đi, ta rất thân với Lý Thất!"

Phạm Trung Phúc nhìn cuộn chỉ trong tay, cuộn chỉ rất nặng, vẫn đang chảy máu.

Ông ta lại nhìn người đàn ông trung niên chất phác thật thà không hề hấn gì ở phía sau.

Người đàn ông trung niên này vẫn ở phía sau, vậy người trong cuộn chỉ này là ai?

Phạm Trung Phúc không hiểu, Tôn Thiết Thành nghĩ thay ông ta: "Ta nói người trong cuộn chỉ này chính là ngươi, ngươi có tin không?"

(Thiên Y Vô Phùng: áo nhà trời không một vết chỉ khâu)