Logo
Chương 773: Bí thuật của người bán hàng rong

Hà Gia Khánh cầm lấy măng trúc nhìn cả buổi, lắc đầu nói: "Lão tổ tông, ta vẫn không hiểu, đạo môn của Phổ La Châu có đến trăm loại, một cây măng trúc này làm sao có thể luyện ra trăm loại thuốc bột?"

Lão tổ đạo tu Tiếu Thiên Thủ nghe vậy mỉm cười: "Tiểu tử thúi, nếu ta biết thuốc bột được luyện ra kiểu gì thì còn tâm tư ở đây nói nhảm với ngươi sao? Ta đã sớm luyện một vạn phần thuốc bột, cho đạo môn chúng ta thêm một vạn đệ tử."

Hà Gia Khánh nói: "Lão tổ tông, ngài rất muốn thêm đệ tử cho đạo môn chúng ta?"

Tiếu Thiên Thủ thở dài: "Sao lại không muốn? Ta ngày ngày mong muốn đạo tu chúng ta trở thành đệ nhất đạo môn của Phổ La Châu, nhưng chuyện này ta không quyết được, đều phải nghe người bán hàng rong!

Sở dĩ người bán hàng rong có thể làm chủ Phổ La Châu, không phải vì hắn có thể đánh, mà vì hắn nắm giữ được mạch máu của các đạo môn, đạo môn nào người đông, đạo môn nào người ít, đều nằm trong tay người bán hàng rong.

Ta tạm giải thích với ngươi như vậy, nếu không có người bán hàng rong, đạo môn của Phổ La Châu phải ít đi bảy tám phần, ngay cả hai đạo văn võ lớn nhất cũng có khả năng tuyệt chủng."

Hà Gia Khánh không mấy tin tưởng: "Hai đạo văn võ làm sao có thể tuyệt chủng? Đó là đại đạo chính tông mà!"

"Sao lại không thể tuyệt chủng? Ai nói bọn họ là chính tông? Cứ đến Phổ La Châu tìm một người trẻ tuổi hỏi xem, có mấy người thật tâm muốn học văn tập võ?

Thời xưa, học văn gọi là mười năm đèn sách gian khổ, là vì thi công danh, cầu phú quý, là việc khổ sở nhất trên đời, bây giờ Phổ La Châu không công nhận công danh nữa, còn mấy người muốn học văn? Học võ cũng khổ như học văn, còn phải xem gia cảnh, nhà không có chút của ăn của để thì ai dám cho con học võ? Ngay cả ăn uống còn không đủ.

Người bán hàng rong bán thêm vài bao thuốc bột, văn võ thành chính tông, nếu ngày nào đó người bán hàng rong không bán thuốc bột nữa, hai đạo môn này đều xong đời.

Ngươi lại nhìn đạo môn chúng ta, trong thiên hạ, kẻ lười làm mà ham ăn nhiều vô kể, nhưng tại sao đạo tu chúng ta vẫn không hưng thịnh? Bởi vì người bán hàng rong không cho phép, vì người bán hàng rong không cho thuốc bột. Một ngày nào đó người bán hàng rong nổi giận, cắt đứt hoàn toàn thuốc bột, đạo môn của chúng ta không quá mấy năm sẽ tuyệt hậu.

Người bán hàng rong muốn đạo môn nào tồn tại, đạo môn đó sẽ tồn tại, người bán hàng rong muốn đạo môn nào diệt chủng, đạo môn đó phải diệt chủng. Đây chính là lật tay thành mây, úp tay thành mưa, chính là thân phận và địa vị của chủ nhân Phổ La!"

Hà Gia Khánh nhìn chằm chằm măng trúc trên tay, hai mắt dần đờ đẫn.

Cạch!

Đến khi Tiếu Thiên Thủ dùng nắp chén gõ vào chén trà, Hà Gia Khánh mới hoàn hồn.

"Tiểu tử thúi, sao lại đờ mắt ra vậy? Nhìn trúng thứ tốt này rồi? Muốn làm chủ nhân Phổ La?"

Hà Gia Khánh vội vàng đặt măng trúc trở lại bàn: "Lão tổ tông, ta nào có tư cách đó, thứ này là của ngài, ta cũng không dám có ý đồ gì."

Tiếu Thiên Thủ thở dài: "Ta thấy ngươi thật sự có tư chất này, măng trúc này ta tặng cho ngươi, nếu ngươi có thể nghĩ ra phương thuốc luyện thuốc bột, nhớ kỹ, đầu tiên phải làm rạng danh đạo môn chúng ta."

Hà Gia Khánh xua tay nói: "Ta nào dám..."

Tiếu Thiên Thủ không cười nữa, cau mày.

Hà Gia Khánh vội vàng nhận lấy măng trúc: "Tạ ơn lão tổ ưu ái."

Khâu Chí Hằng trở về nhà, trong lòng vẫn còn sợ hãi, ăn không ngon, ngủ không yên.

Lên núi Khổ Vụ, dù có thể phách tầng tám, nhưng cũng trúng ít độc, nhưng y cũng không uống thuốc giải độc, cứ đi đi lại lại trong phòng.

Bà xã là Trúc Tử hỏi: "Đã xảy ra chuyện gì mà hoang mang như vậy?"

Khâu Chí Hằng nói: "Anh đắc tội người của Tuyết Hoa Phổ."

"Tuyết Hoa Phổ? Đám người đúc tiền Đại Dương đó?" Trúc Tử giật mình: "Sao anh lại chọc vào bọn họ?"

"Bọn họ muốn dùng nhà chúng ta làm con tin, ép lão Thất xuất hiện, anh không đồng ý, đánh nhau với hắn một trận, anh đánh không lại hắn, suýt mất mạng, sau đó được Từ lão cứu."

Trúc Tử càng kinh ngạc: "Lão Thất lại đắc tội với Tuyết Hoa Phổ ra sao?"

Khâu Chí Hằng lắc đầu: "Những chuyện này vẫn chưa rõ đầu đuôi, hiện tại anh lo lắng là chúng ta còn có thể ở lại Dược Vương Câu hay không."

Trúc Tử ngẩn người một lúc, cúi đầu hỏi: "Chúng ta vất vả lắm mới làm ăn được, cứ bỏ đi như vậy sao?"

Khâu Chí Hằng cũng không nỡ, nhưng lăn lộn nhiều năm như vậy, y có thể ngửi thấy mùi nguy hiểm, nếu lại gặp phải nhân vật như Phạm Trung Phúc, nếu không có ai đến cứu, Khâu Chí Hằng căn bản không có năng lực đối phó, cả nhà già trẻ chỉ có thể chết cùng y.

Đi hay ở đều khó, hai vợ chồng đang bàn bạc thì một người làm trong tiệm gọi: "Chưởng quỹ, vị khách quen họ Từ kia nói là đưa cho ngài một lô dược liệu."

Từ Hàm thường xuyên đến tiệm thuốc mua thuốc, người làm đều nhận ra ông.

Khâu Chí Hằng vội vàng mời Từ Hàm vào hậu đường, Trúc Tử chuẩn bị trà bánh cho Từ lão.

"Từ lão, hôm nay trên núi nhờ ngài cứu giúp..."

Từ Hàm không đáp, ông mở túi vải ra, bên trong đựng một túi hạnh đỏ tươi.

Khâu Chí Hằng kinh ngạc: "Đây là Huyết Bì Hạnh?"

Từ lão gật đầu: "Hôm nay cậu lên núi hái thuốc cũng không hái được gì, ta mang về cho cậu một ít."

Khâu Chí Hằng liên tục xua tay: "Từ lão, tôi đi hái Huyết Bì Hạnh vốn cũng là để cho Diêu lão dùng, thứ này chúng tôi không thể nhận."

"Cứ nhận đi, không thiếu của Diêu Tín đâu, đừng nói chuyện này nữa." Từ Hàm đặt túi sang một bên: "Kẻ gặp trên núi hôm nay, cậu có nhận ra hắn không?"

Khâu Chí Hằng nói: "Ngài nói người của Tuyết Hoa Phổ đó? Trước đây tôi chưa từng gặp."

"Ta không nói người của Tuyết Hoa Phổ, các cậu cũng không cần lo lắng chuyện Tuyết Hoa Phổ, ta nói là một người khác."

"Một người khác..."

Khâu Chí Hằng nghĩ cả buổi, cảm thấy hình như đúng là có thêm một người, nhưng lại không có ấn tượng gì về người đó.

Từ lão thở dài: "Đây là Ngắt Đầu Bỏ Đuôi, cậu trúng kỹ pháp của hắn rồi."

Khâu Chí Hằng càng nghe càng không hiểu: "Tôi trúng kỹ pháp gì?"

Từ lão giúp Khâu Chí Hằng sắp xếp lại logic: "Cậu gặp Phạm Phúc Thành của Tuyết Hoa Phổ trên núi, sau đó Phạm Phúc Thành bị ta xử lý, có phải cậu cảm thấy là ta cứu cậu không?"

Khâu Chí Hằng gật đầu: "Sự việc vốn dĩ là như vậy."

"Tiểu Khâu, cậu nghĩ lại xem, trước khi ta đến, có phải Phạm Phúc Thành đã bị thương nặng? Rốt cuộc là ai làm hắn bị thương?"

Khâu Chí Hằng nghĩ một lúc, chợt hiểu ra: "Còn một người nữa, một người trông rất thật thà, là ông ta đánh trọng thương Phạm Phúc Thành, sao tôi lại quên ông ta..."

"Cho nên mới nói cậu trúng kỹ pháp của hắn."

"Đây là kỹ pháp của đạo môn nào?"

Từ Hàm lắc đầu: "Chuyện này cậu đừng hỏi, tốt nhất là vĩnh viễn đừng biết, có phải người này có qua lại với Lý Thất hay không?"

Khâu Chí Hằng nhớ lại một chút rồi đáp: "Ông ta nói với Phạm Phúc Thành là ông ta rất thân với Lý Thất, còn thật hay không thì tôi không biết, tôi chưa từng nghe Lý Thất nhắc đến người này."

Từ lão thở dài: "Lý Thất chắc chắn sẽ không dễ dàng nhắc đến hắn, cậu có thể nghĩ cách liên lạc với Lý Thất không? Tốt nhất là gọi hắn đến Dược Vương Câu, kể chuyện hôm nay cho hắn.

Nhớ kỹ, nhất định phải nói trực tiếp, đừng dùng thuật pháp, cũng đừng tìm người truyền tin, nhất định phải hỏi cho rõ ràng xem Lý Thất và người đó là địch hay là bạn.

Nếu hắn và người đó không có khúc mắc, cậu vẫn có thể yên tâm làm ăn ở đây, nếu hắn và người đó là kẻ thù thì cậu phải đi ngay, ta cũng chưa chắc đã bảo vệ được cậu."

Khâu Chí Hằng nói: "Nhưng người của Tuyết Hoa Phổ cũng muốn dẫn Lý Thất đến, nếu tôi làm như vậy..."

Từ lão lắc đầu: "Người của Tuyết Hoa Phổ muốn thông qua cậu để dẫn Lý Thất ra, nhưng bọn họ tuyệt đối không dám dẫn Lý Thất đến Dược Vương Câu, cậu cứ yên tâm về điểm này."

Nhìn thái độ của Từ lão, có thể thấy ông thật sự không xem Tuyết Hoa Phổ ra gì, ngược lại rất kiêng dè người thật thà kia.

Từ lão rời đi, Khâu Chí Hằng dùng điện thoại đơn giản mà La Chính Nam đưa cho y, liên lạc với Lý Thất.

Lý Thất vẫn còn đang làm quen địa bàn ở Hoa Tiên Trang, biết chuyện bên Khâu Chí Hằng có việc, hắn vội vàng đến Dược Vương Câu.

Đến tiệm thuốc, Khâu Chí Hằng kể lại chuyện trên núi: "Tôi chưa từng gặp người nào kỳ quái như vậy, tôi không thấy ông ta ra tay kiểu gì mà lại đánh cho Phạm Phúc Thành không có sức phản công."

Chỉ qua lời kể của Khâu Chí Hằng, Lý Bạn Phong đã biết người đó là ai.

Trên đời này kẻ xấu mà trông thật thà như vậy có lẽ chỉ có một người này.

"Khâu đại ca, không cần lo lắng về người đó, tôi sẽ tìm ông ấy nói chuyện, ông ấy chắc chắn sẽ không làm khó anh, anh vừa nói cái gì mà tre trúc, có lai lịch gì vậy?"

Vợ của Khâu Chí Hằng bước vào: "Lão Thất, cậu gọi tôi?"

Tên ở nhà của cô là Trúc Tử.

Khâu Chí Hằng xua tay: "Lão Thất nói là Thiết Cân Trúc."

Trúc Tử cười nói: "Thứ này thì tôi cũng biết, Thiết Cân Trúc là dược liệu trong truyền thuyết, dùng lá trúc sắc nước uống có thể trị nội thương."

Vì thuốc trị nội thương, Tôn sư huynh đích thân chạy một chuyến lên núi Khổ Vụ, còn suýt đánh nhau với Từ lão?

Có đáng giá không?

Thiết Cân Trúc chắc chắn còn có công dụng khác, Lý Bạn Phong bèn lên núi tự mình đi hỏi Từ lão.

"Cây trúc này..." Vừa nhắc đến chuyện cây trúc, Từ lão dường như không muốn nói.

Lý Bạn Phong nói: "Nếu Từ lão không muốn nói, tôi cũng không ép, nhưng nếu ở đây có nguy hiểm, xin hãy nhắc nhở tôi một tiếng, về sau gặp chuyện này, tôi cũng biết phải ứng phó ra sao."

Từ Hàm gật đầu: "Thiết Cân Trúc liên quan đến điểm then chốt của toàn bộ Phổ La Châu, có vài chuyện ngay cả ta cũng không nói rõ được, sau này nếu có người nhắc đến thứ này với cậu, cậu cứ nói không biết gì là được."

Đây đúng là sự thật, Lý Bạn Phong quả thực không biết gì.

Từ lão tiếp tục nói: "Nếu đối phương có thủ đoạn cao cường, lại không buông tha, cậu cứ đưa hắn đến Dược Vương Câu, chỉ cần cậu đến Dược Vương Câu, ta sẽ có biện pháp cứu cậu, nếu kẻ đó không chịu đến Dược Vương Câu với cậu, lại cứ làm khó cậu, vậy thì chỉ còn cách cuối cùng."

"Cách gì?"

Từ lão lấy ra một gốc măng trúc giao cho Lý Bạn Phong.

Lý Bạn Phong nhận lấy măng trúc nhìn kỹ, từng đường vân kim loại kéo dài từ đầu măng đến gốc măng rất bắt mắt.

"Đây chính là Thiết Cân Trúc?"

Từ lão gật đầu: "Khi bất đắc dĩ, đưa măng trúc này cho đối phương, trước tiên nghĩ cách bảo toàn tính mạng của mình, một hai gốc măng trúc, cho thì cho, chỉ cần không để người khác tìm thấy nơi sản sinh măng thì sẽ không ảnh hưởng đến mạch máu của Phổ La Châu."

Mạch máu của Phổ La Châu?

Cây trúc này quan trọng như vậy sao?

Lý Bạn Phong cẩn thận cất măng trúc, xem tình trạng của Diêu lão, dưới sự chăm sóc của Kiều Vô Tội, thể phách của Diêu lão đã khôi phục được kha khá, tuy vẫn chưa tỉnh, nhưng trên mặt đã có chút huyết sắc.

Lúc sắp đi, Lý Bạn Phong để lại cho Từ lão một thùng Đại Dương.

Từ lão cười nói: "Hậu sinh, ta còn thiếu tiền dùng sao?"

Lý Bạn Phong cũng cười: "Ngay cả Tuyết Hoa Phổ cũng có lúc thiếu tiền, giữ lại để phòng thân cũng tốt."

Nhắc đến Tuyết Hoa Phổ, Từ lão đặc biệt dặn dò một câu: "Ta cài nội ứng ở Tuyết Hoa Phổ, có vài chuyện hắn sẽ báo trước cho ta, tu vi của đám người này không thấp, thủ đoạn cũng không tệ, cậu phải cẩn thận."

Xuống núi, Lý Bạn Phong mang theo măng trúc về Tùy Thân Cư.

"Nương tử, nhận ra thứ này không?"

Máy hát cầm lấy măng trúc xem một lúc, nói với Hồng Oánh: "Mang tiện nhân Hồng Liên đến đây."

Hồng Oánh mang Hồng Liên đến, máy hát cầm măng trúc lắc lư trước mặt Hồng Liên.

Hồng Liên lập tức mở cánh hoa, đài sen nổi lên một trận gió xoáy, muốn hút măng trúc vào trong.

Nương tử cầm măng trúc không buông tay, nói với Hồng Liên: "Sao vậy muội muội, thèm đến vậy sao?"

Hồng Liên dừng gió xoáy, nói: "Đưa dược liệu tốt như vậy đến trước mặt ta, chẳng lẽ không phải muốn ta giúp các ngươi luyện đan sao?"

Nương tử nghe vậy cười nói: "A Liên nhà chúng ta thật siêng năng, không cần dặn dò đã tự mình nghĩ đến luyện đan rồi, A Liên à, ngươi xem kỹ lại xem, Thiết Cân Trúc này là nguyên liệu luyện đan sao?"

Hồng Liên bình tĩnh trả lời: "Sao lại không phải? Dùng dược liệu thượng hạng này luyện thành đan dược, nội thương bình thường ăn một viên là khỏi."

"Miệng còn cứng lắm, Oánh Oánh, mang ả về đi, măng trúc tốt như vậy, ả không được ăn đâu."

Hồng Oánh mang Hồng Liên về cửu phòng, trong phòng truyền ra một tiếng thở dài: "Uổng cho một thân tu vi cao cường của ngươi, lại bị người ta sai khiến như nha hoàn."

Hồng Oánh nhíu mày: "Đang nói chuyện với ta?"

Trong phòng không còn tiếng động, Hồng Liên cười nói: "Ả cũng không nói sai."

Hồng Oánh ném Hồng Liên vào trong phòng, xoay người về chính phòng.

Máy hát cầm măng trúc nói với Lý Bạn Phong: "Tướng công à, nhìn bộ dạng thèm thuồng vừa rồi của Hồng Liên là có thể nghiệm ra thật giả, thứ này đúng là Thiết Cân Trúc."

Lý Bạn Phong hỏi: "Ngoài trị nội thương, Thiết Cân Trúc còn công dụng gì?"

"Tiểu thiếp có nghe một vài lời đồn, nói là măng Thiết Cân Trúc có thể luyện thuốc bột, thuốc bột nhập môn của các đạo môn đều có thể luyện ra."

Nương tử nói một cách bình thản, Lý Bạn Phong ngây người, cả buổi mới nói ra một câu: "Thuốc bột có thể dùng măng trúc luyện ra?"

Máy hát nói: "Cụ thể luyện ra sao thì tiểu thiếp cũng không rõ, đây là bí thuật do người bán hàng rong và người trên trời cùng sáng tạo, Hồng Liên là do người trên trời tạo ra, chắc chắn ả biết nội tình, cũng có thể... Hồng Liên có thể dùng Thiết Cân Trúc tạo ra thuốc bột."

Lý Bạn Phong vẫn cảm thấy khó tin: "Tất cả thuốc bột nhập môn của các đạo môn đều có thể dùng măng trúc này làm ra sao?"

Máy hát suy nghĩ một hồi rồi nói: "Có thể các đạo môn khác nhau có phụ liệu khác nhau, chuyện này tiểu thiếp thật sự không rõ."

Tôn sư huynh đến núi Khổ Vụ vì Thiết Cân Trúc.

Ông ấy còn có Hồng Liên.

Ông ấy muốn dùng măng trúc để luyện chế thuốc bột nhập môn?

Làm như vậy có chọc giận người bán hàng rong không? Có dẫn đến tai họa ngập đầu cho thành Ngu Nhân không?

Lý Bạn Phong rời khỏi Tùy Thân Cư, đến thành Ngu Nhân.

Đến chỗ ở của Tôn Thiết Thành, Tôn Thiết Thành đang bưng chén trà, ngồi xổm trên mặt đất, nói chuyện với Hồng Liên: "Huynh đệ, một cây măng trúc không đủ cho ngươi ăn sao?"

Huynh đệ?

Hồng Liên này là đực?

Hồng Liên xòe lá về phía Lý Bạn Phong: "Ta quen ngươi sao? Tại sao lại thấy ngươi thân thiết như vậy?"

Giọng nói này là nữ, hoàn toàn giống với Hồng Liên nhà mình.

Tại sao Tôn Thiết Thành lại gọi nàng ta là huynh đệ?

Chẳng lẽ Tôn Thiết Thành không nghe thấy giọng nói của Hồng Liên?

Lý Bạn Phong cũng giả vờ như không nghe thấy, ngồi xổm bên cạnh Tôn Thiết Thành hỏi: "Sư huynh, ông đang làm gì vậy?"

Tôn Thiết Thành nói một cách thần bí: "Ta đang luyện đan, đan dược thượng hạng, ngàn vàng không đổi!"

Lý Bạn Phong giả vờ kinh ngạc: "Đan dược gì mà ngàn vàng không đổi? Sao tôi chưa từng thấy?"

"Bây giờ chẳng phải cậu đã thấy rồi sao!"

Tôn Thiết Thành lấy ra một viên Huyền Uẩn Đan từ trong ngăn kéo, đưa cho Lý Bạn Phong: "Hồng Liên luyện cho ta được hai viên, một viên đưa cho A Quỷ, viên còn lại tặng cho cậu."

Lý Bạn Phong liên tục xua tay: "Chỉ có hai viên thuốc, nếu đều tặng hết, chẳng phải sư huynh sẽ không còn sao?"

"Ta không vội."

Tôn Thiết Thành nhìn chằm chằm Hồng Liên nói: "Hồng Liên nói với ta rằng hắn cần phụ liệu, hắn muốn Thiết Cân Trúc, ta bèn đi lấy Thiết Cân Trúc cho hắn, có Thiết Cân Trúc, Hồng Liên còn có thể luyện cho ta đan dược tốt hơn, tốt hơn Huyền Uẩn Đan rất nhiều."

Tôn Thiết Thành trực tiếp nói chuyện Thiết Cân Trúc cho Lý Bạn Phong.

Lý Bạn Phong nhìn Hồng Liên nói: "Đại ca, trúc thật sự có thể luyện đan sao? Đừng để ả lừa."

"Hắn lừa ta làm gì? Ta còn gì để lừa?"

Tôn Thiết Thành cười khổ một tiếng rồi hỏi Lý Bạn Phong: "Lão Thất, sao cậu lại đến đây? Gặp chuyện gì sao?"

Lý Bạn Phong thở dài: "Phiêu bạt bên ngoài lâu rồi, thấy nhiều chuyện lừa lọc, hơi nhớ nhà."

Tôn Thiết Thành gật đầu: "Người nhà mình vẫn thật thà nhất, đám người Đường Xương Phát vẫn ổn chứ?"

"Vẫn ổn, làm chút buôn bán nhỏ ở ngoại châu, kinh doanh đàng hoàng, già trẻ không gạt."

Xoảng!

Chén trà trong tay Tôn Thiết Thành rơi xuống.

Vừa nghe thấy Già Trẻ Không Gạt, Tôn Thiết Thành run lên.

Lý Bạn Phong kinh ngạc hỏi: "Sư huynh, sao vậy?"

Tôn Thiết Thành xua tay nói: "Không sao, Già Trẻ Không Gạt là kỹ pháp độc môn của người bán hàng rong, có khắc chế với đạo môn chúng ta, sau này cậu phải cẩn thận, à mà Đường Xương Phát chắc không biết kỹ pháp này chứ?"

Lý Bạn Phong lắc đầu: "Tôi không nói kỹ pháp, tôi nói là hắn làm ăn đàng hoàng."

"Đàng hoàng là tốt, chúng ta đều là người thật thà."

Tôn Thiết Thành gọi người dọn dẹp chén trà: "Lão Thất, cậu phải đối xử tốt với đám người Đường Xương Phát, đừng vì bọn họ là người chết mà coi thường bọn họ."

Lý Bạn Phong lắc đầu: "Tôi chưa bao giờ coi bọn họ là người chết, bọn họ chính là anh chị em của tôi."

Tôn Thiết Thành gật đầu: "Ta biết cậu nhất định sẽ không bạc đãi người nhà, những người đi theo cậu đều có phúc hưởng."

Lý Bạn Phong cười nói: "Ngày tháng phải hướng đến hưởng phúc mà sống."

"Đúng vậy, phải hướng đến hưởng phúc mà sống, ai không cho chúng ta hưởng phúc, chúng ta sẽ giết hắn!"

Tôn Thiết Thành nhìn về phía Hồng Liên: "Đợi luyện xong đan dược, ta sẽ cho thêm vài người đi ra ngoài, để bọn họ hưởng phúc cùng cậu, cậu thấy được không?"

Tại sao phải đợi luyện xong đan dược?

Lý Bạn Phong cười nói: "Được chứ, sau khi đi ra ngoài, tôi sẽ tìm việc làm ăn cho bọn họ ở ngoại châu, đều là việc làm ăn chân chính!"

Tôn Thiết Thành lắc đầu: "Ngoại châu và Phổ La Châu khác nhau quá xa, trực tiếp cho bọn họ đến ngoại châu thì hơi nóng vội, nếu dọa bọn họ sợ, sau này sống chết không chịu ra ngoài, ta cũng không còn cách nào với bọn họ."

"Vậy thì đưa đến cửa hàng Mặc Hương, đó là địa bàn của tôi."

Tôn Thiết Thành vẫn lắc đầu: "Cửa hàng Mặc Hương có quá nhiều người đọc sách, trong thành chúng ta mấy ai biết chữ, đến cửa hàng Mặc Hương, chắc chắn sẽ bị bắt nạt."

"Vậy thì đến Hoa Tiên Trang, đó cũng là địa bàn của chúng ta!"

"Hoa Mãn Xuân đâu?"

"Hắn là người của Tuyết Hoa Phổ, muốn tính kế tôi, bị tôi giết rồi!"

"Hoa Mãn Xuân chết rồi?" Tôn Thiết Thành rưng rưng nước mắt nói: "Đó cũng là một nhân vật tầm cỡ, hắn chết rồi, cậu có khóc không?"

Mắt Lý Bạn Phong cũng đỏ lên: "Tôi khóc rồi, rơi nước mắt rồi, còn khóc thành tiếng nữa."

Tôn Thiết Thành lau nước mắt nói: "Cậu khóc là được rồi, chỉ cần chúng ta khóc thành tâm thì hắn sẽ chết hẳn, ta đã nói là không cần sợ đám người Tuyết Hoa Phổ mà, nhưng cậu phải sợ kem dưỡng da, tiểu tử đó mà trở mặt thì rất đáng sợ."

"Không sao, tôi và kem dưỡng da cũng có giao tình..."

Trong lúc nói chuyện, Lý Bạn Phong vẫn nhìn Hồng Liên.

Thiết Cân Trúc ở ngay trong đó, rốt cuộc sẽ luyện ra thứ gì?

(kem dưỡng da/Tuyết Hoa Cao là biệt danh của người bán hàng rong?)

Lý Bạn Phong ăn cơm ở nhà Tôn Thiết Thành, trong lúc ăn cơm nói đến một vài chuyện ở ngoại châu.

"Tôi định rút Đường Xương Phát khỏi chợ đen, tìm cho hắn một công việc khác."

Tôn Thiết Thành hỏi: "Tại sao phải rút ra?"

"Tuyết Hoa Phổ nhắm vào người bên cạnh tôi, Khâu Chí Hằng suýt nữa thì bị hại, tôi sợ đám người A Phát cũng bị tính kế."

Tôn Thiết Thành đặt đũa xuống, suy nghĩ một lúc rồi nói: "Không thể rút!"

Lý Bạn Phong nói: "Nếu để Tuyết Hoa Phổ phát hiện đám người A Phát có qua lại với tôi, chuyện này sẽ..."

"Bị phát hiện cũng không thể rút."

Tôn Thiết Thành lắc đầu: "Theo như cậu nói, Tuyết Hoa Phổ thiếu tiền, ngoại châu cũng không có nhiều nơi kiếm tiền, Tuyết Hoa Phổ chắc chắn vẫn phải nhúng tay vào chợ đen.

Chỉ cần bọn họ chưa phát hiện A Phát, A Phát có thể dò la tin tức của bọn họ, nếu bọn họ phát hiện A Phát, cậu vừa hay cũng có thể lần theo đường dây mà bắt gọn bọn họ."

Lý Bạn Phong lắc đầu: "Nếu A Phát bị phát hiện, tôi lại không đến kịp, ba người bọn họ sẽ gặp nạn."

"Vậy thì phải trách bọn họ vô dụng."

Tôn Thiết Thành nhìn Lý Bạn Phong nói: "Lão Thất, ta giao đám người Đường Xương Phát cho cậu, không phải để cậu nâng niu trong lòng bàn tay, ta để bọn họ giúp cậu làm việc.

Bọn họ đi theo cậu hưởng phúc thì phải dựa vào bản lĩnh thật sự của bọn họ mà đổi lấy, nếu ngay cả bản lĩnh bảo vệ mình cũng không có vậy thì đi theo cậu làm gì nữa? Thà ở lại thành Ngu Nhân ăn không ngồi rồi còn hơn."

"A Phát đã giúp tôi làm không ít việc rồi."

"Vậy thì cậu càng nên tin tưởng hắn."

Tôn Thiết Thành rót cho Lý Bạn Phong một chén rượu: "Dùng người bên cạnh để uy hiếp là chiêu hèn hạ, ta đã từng trúng chiêu này, cậu không thể trúng chiêu lần nữa, nghe ta, tuyệt đối không thể rút Đường Xương Phát về!"

Hai người vừa ăn vừa nói chuyện, mãi đến hoàng hôn, hào quang trên người Hồng Liên vẫn chưa tan biến, thuốc này hình như vẫn chưa luyện xong.

Tối hôm đó, Lý Bạn Phong không đi.

Hắn ở lại thư ngụ Trường Tam, Yên Thúy Nhi và Yên Hồng Nhi đều đã đến ngoại châu, chỉ còn lại Yên Thanh Nhi trông coi, vẫn luyện đàn, luyện múa, luyện soi gương, làm công việc không có khách.

Phòng ngủ vẫn luôn giữ cho Lý Bạn Phong, thường ngày cũng có người dọn dẹp, Lý Bạn Phong vào phòng, giấu chìa khóa rồi vào Tùy Thân Cư.

Đến cửu phòng, Lý Bạn Phong ngồi bên cạnh Hồng Liên: "Hoa Cửu Nhi, có thể nói thật với ta không?"

Hồng Liên xòe cánh hoa nói: "Ta chưa bao giờ lừa ngươi."

"Ta đã gặp một Hồng Liên khác giống hệt ngươi, giọng nói cũng gần giống, Hồng Liên này là thật sao?"

"Ta chưa từng gặp Hồng Liên đó, chỉ bằng vài lời của ngươi thì làm sao phân biệt được thật giả?"

Câu này nói không sai.

Lý Bạn Phong đi thẳng vào vấn đề: "Nếu Hồng Liên đó là thật, ả có thể luyện chế thuốc bột nhập môn không?"

"Không thể."

Hồng Liên trả lời rất dứt khoát: "Trên đời này chỉ có người bán hàng rong mới biết luyện chế thuốc bột, ngoài hắn ra, không ai biết phương thuốc."

"Phương thuốc chẳng phải do người trên trời cùng hắn nghiên cứu ra sao?"

"Người trên trời có giúp người bán hàng rong một chút, nhưng phương thuốc là của riêng người bán hàng rong, cũng chính vì chuyện phương thuốc mà hai bên trở mặt thành thù, đến mức không chết không thôi."

Hóa ra người trên trời đánh nhau với người bán hàng rong vì chuyện này.

Nếu Hồng Liên nói thật, vậy thì chứng tỏ Tôn sư huynh tạm thời chưa nắm được phương pháp luyện chế thuốc bột.

Ngủ trong Tùy Thân Cư một đêm, sáng hôm sau, Lý Bạn Phong lại đến chỗ ở của Tôn Thiết Thành, hắn đang nghĩ xem nên khuyên Tôn sư huynh như thế nào, chưa kịp vào cửa thì thấy Tôn sư huynh chạy ra.

"Lão Thất, được rồi, luyện thành rồi!"

Lý Bạn Phong kinh ngạc: "Luyện thành cái gì?"

"Đan dược luyện thành rồi, mau xem cùng ta!"

Lý Bạn Phong đi theo Tôn Thiết Thành đến chỗ ở, thấy Quy Kiến Sầu đang bưng mười viên đan dược, đứng đợi ở chính sảnh.

Tôn Thiết Thành quát hỏi Quy Kiến Sầu: "Ngươi không có ăn vụng chứ?"

Quy Kiến Sầu rất tức giận: "Ta ăn vụng thứ này làm gì? Ta còn không biết đan dược này là cái gì!"

Tôn Thiết Thành đếm hai lần, đúng là mười viên, một viên cũng không thiếu.

"Lão Thất, cậu xem kỹ mười viên đan dược này, mỗi viên đan dược đều khác nhau."

Lý Bạn Phong xem qua một lượt, mỗi viên đan dược đều có hoa văn độc đáo: "Mười viên đan dược này là dùng Thiết Cân Trúc luyện ra?"

Tôn Thiết Thành gật đầu: "Một sợi gân tương ứng với một viên đan dược, chọn ra ba viên từ mười viên đan dược luyện lại một lần nữa là có thể luyện thành thuốc bột nhập môn của một đạo môn."

Lý Bạn Phong đứng ngây người tại chỗ, hắn đang suy nghĩ một vấn đề, mười chọn ba, tổng cộng có bao nhiêu cách tổ hợp?

Mắt Quy Kiến Sầu sáng lên: "Tôn thành chủ, không phải lừa ta chứ? Thật sự có thể luyện thành thuốc bột nhập môn?"

Tôn Thiết Thành cười nói: "Lừa một tên chó chết nhà ngươi thì cũng nên, nhưng ta có thể lừa sư đệ nhà mình sao?"

Quy Kiến Sầu hỏi: "Ngài vừa nói luyện lại một lần nữa, rốt cuộc nên luyện kiểu gì?"

Tôn Thiết Thành xoa hai tay, lắc đầu nói: "Chuyện này ta không biết."

Quy Kiến Sầu nhìn đan dược, lại hỏi: "Ta là yểm tu, chuyện của người khác thì ta không hỏi, chuyện của đạo môn nhà mình thì ta phải hỏi, trong số ba viên đan dược này, viên nào tương ứng với thuốc bột nhập môn của yểm tu?"

Tôn Thiết Thành lắc đầu: "Chuyện này ta càng không biết."

Quy Kiến Sầu thất vọng nói: "Cái gì ngài cũng không biết, vậy chẳng phải là uổng công bận rộn sao? Hay là chúng ta cứ chọn đại ba viên luyện thử xem?"

"Thử xem? Ngươi nói dễ nghe thật."

Tôn Thiết Thành thu hồi đan dược: "Tổng cộng chỉ có mười viên, đủ cho ngươi thử mấy lần? Nếu ngươi có thể lấy được một trăm cây măng trúc, ta cho ngươi thử tùy ý!"

Quy Kiến Sầu thật sự động lòng: "Hay là ta đến núi Khổ Vụ thử xem!"

Lý Bạn Phong đã hiểu, ở Phổ La Châu, có rất nhiều người muốn có được bí phương của thuốc bột, hơn nữa những người này đều không phải hạng tầm thường.

Có lẽ còn không chỉ Phổ La Châu...

Lý Bạn Phong thầm hỏi trong lòng, Tôn sư huynh, ông tự mình dùng Hồng Liên thử thì thôi, tại sao lại nói chuyện này cho Quy Kiến Sầu?

Hồng Liên quả thật không thể luyện thuốc bột, chỉ có thể chiết xuất ra gân sắt, nhìn thấy cảnh này, Lý Bạn Phong cũng yên tâm phần nào.

Tôn Thiết Thành để Quy Kiến Sầu ở nhà trông coi, ông đưa Lý Bạn Phong ra khỏi thành: "Lão Thất, ở ngoại châu không có ai chăm sóc, cậu phải cẩn thận."

Vừa dứt lời, Lý Bạn Phong cảm thấy ống tay áo hơi nặng.

"Sư huynh, ông..."

Tôn Thiết Thành cười nói: "Cậu cầm lấy nghiên cứu cho kỹ, đừng nói chuyện này với ai, chuyện ta làm, cũng không liên quan đến cậu."

Nói xong, Tôn Thiết Thành lập tức biến mất.

Lý Bạn Phong sờ ống tay áo, lấy ra một nắm đan dược, tròn mười viên.

Mười viên đan dược mang mười loại hoa văn khác nhau, mười viên đan dược tương ứng với mười gân sắt.

"Nhất định phải mười gân sao? Chín gân được không?"

Tiểu Căn đếm măng trúc trong rừng trúc cả buổi chiều, không tìm được gốc nào có mười gân sắt.

Trương Vạn Long lắc đầu: "Không được, phải mười gân, mười gân sắt mới là dược liệu trị nội thương, chỉ cần trồng được dược liệu như vậy, sau này chúng ta sẽ phát tài! Tiền chúng ta kiếm được có thể mua cả Bách Lạc Môn!"

Hai người tìm khắp tất cả măng trúc, không một gốc nào có mười gân sắt, Trương Vạn Long nhìn rừng trúc trước mặt, thở dài: "Trúc chúng ta trồng vẫn chưa đủ nhiều."

"Vẫn chưa đủ nhiều?"

Tiểu Căn nhìn xung quanh: "Rừng này rậm đến mức không đặt chân xuống được, chúng ta cũng không còn chỗ nào để trồng trúc nữa."

Trương Vạn Long suy nghĩ cả buổi: "Thật sự không được, vẫn phải khai hoang thêm một mảnh đất nữa."

Tiểu Căn vỗ đất trên tay nói: "Vậy thì chuẩn bị cống phẩm đi?"

Trương Vạn Long lắc đầu: "Đừng vội, Địa Đầu Thần không có nhà."

Hắn ta tiện tay rải một mảng rêu, rêu nhanh chóng sinh trưởng trong rừng trúc, bao phủ tất cả cây trúc, cả thân trúc và lá trúc đều kín mít.

Không lâu sau, rêu dần dần trong suốt, cuối cùng biến mất.

Mỗi cây trúc trong rừng trúc vẫn xanh tươi, nhưng những gân sắt trên thân lại không còn bóng dáng, nhìn giống hệt trúc bình thường.

Tiểu Căn lặng lẽ quan sát, âm thầm ghi nhớ.