Trời lại sáng rồi, Chu Phàm ngồi dậy. Hắn không biết mình có thể ở trong không gian Hôi Hà bao lâu, nhưng hắn có thể cảm thấy tốc độ dòng chảy thời gian bên trong đó nhanh hơn thế giới của hắn. Còn nhanh hơn bao nhiêu?
Chu Phàm nhíu mày. Hắn không cố ý tính toán, hoặc lần sau vào sẽ thử lại. Hiện tại có vài vấn đề cần hắn chú ý.
Lão nhân tên Sương kia là ai? Lão có ác ý với mình không?
Chu Phàm nghĩ một lúc vẫn không xác định được, có điều tạm thời có thể xem như không có ác ý, chỉ là cần phải cẩn thận đề phòng.
Điều then chốt nhất là việc câu cá. Chu Phàm biết trong Hôi Hà toàn là quái vật, hắn nhớ lại cảnh Sương cầm cần câu xám câu được con quái vật kia.
Câu cá là để câu những quái vật kia sao? Nói cách khác, thứ có khả năng câu được nhất chính là quái vật.
Còn điều khiến Chu Phàm để ý chính là màu sắc của cần câu không giống nhau, màu sắc có ý nghĩa gì mà hắn không biết không?
Lấy tuổi thọ của mình làm mồi câu, chẳng lẽ chỉ để câu những quái vật kia thôi sao? Quái vật đối với mình thì có tác dụng gì?
Sương không quan tâm hắn có câu cá hay không, nhưng thái độ này là giả vờ sao? Có phải lão đang cố ý dụ dỗ mình câu cá không?
Chu Phàm nghĩ nghĩ, cảm thấy Sương thật sự không để ý hắn có câu cá hay không, bởi vì ngay cả việc dùng tuổi thọ làm mồi câu lão cũng nói ra, nếu lão cố ý dụ dỗ mình, hẳn sẽ không nói chuyện bất lợi như vậy. Dù sao biết được dùng tuổi thọ của mình làm mồi câu, người nào cũng sẽ do dự từ chối.
Nhưng cũng chưa chắc, Sương nói lần đầu tiên câu cá không cần trả giá, lão có phải cảm thấy chỉ cần mình câu cá một lần, sẽ không bỏ được nữa, nguyện ý trả giá bằng tuổi thọ để tiếp tục câu không?
Cuối cùng là vấn đề lên thuyền. Nhớ lại lời Sương nói, mình không phải người đầu tiên xuất hiện trên chiếc thuyền kia, vậy những người lên thuyền khác đâu? Chết rồi? Hay là lên thuyền vào thời gian khác?
Mình có khả năng gặp được những người lên thuyền đó không? Gặp được thì bọn họ sẽ nhìn mình như thế nào? Người xa lạ? Kẻ địch? Bạn bè?
Sương nói có mấy người nhảy thuyền, vì sao lại nhảy thuyền? Trên thuyền có nguy hiểm gì sao?
Chu Phàm bình tĩnh suy nghĩ những vấn đề này. Phần lớn những vấn đề này vẫn chưa có đáp án, nhưng ít nhất lần sau tiến vào không gian Hôi Hà, gặp tình huống cũng không đến mức bối rối.
Có lần thứ hai tiến vào không gian Hôi Hà, sẽ có lần thứ ba... lần thứ tư...
Sau khi ăn sáng, phu thê Chu Nhất Mộc đều rất bận rộn, không lâu sau đã ra khỏi nhà.
Trong nhà chỉ còn Chu Phàm. Nguyên bản hắn đã mười lăm tuổi, đã bắt đầu làm một số việc đồng áng giúp đỡ trong nhà, nhưng hiện tại phu thê Chu Nhất Mộc tất nhiên sẽ không để Chu Phàm đi làm việc đồng áng, Chu Phàm còn phải tu luyện võ nghệ.
Cho dù chỉ có bốn ngày, cho dù trong lòng hiểu rõ, hành vi nước đến chân mới nhảy này chưa chắc đã có tác dụng, nhưng chỉ cần có một tia hi vọng, phu thê Chu Nhất Mộc cũng không muốn bỏ qua.
Chu Phàm cũng hiểu, hắn là nhi tử của bọn họ, nếu hắn chết rồi, hi vọng của đôi phu thê này ở thế giới này cũng sẽ bị hủy diệt. Bọn họ đối xử với mình thật sự rất tốt, kiếp trước thiếu thốn tình thương của cha mẹ, không ngờ sẽ cảm nhận được ở đây. Trong lòng Chu Phàm ấm áp vô cùng.
Chu Phàm không lãng phí thời gian nữa. Hắn đi tới sân sau, bắt đầu tu luyện bốn thức đầu tiên của [Hổ Hình Thập Nhị Thức].
Bốn thức đầu tiên của [Hổ Hình Thập Nhị Thức] được gọi là Tố Tỉnh Tứ Thức, lần lượt là Mãnh Hổ Thân Yêu, Mãnh Hổ Tẩy Trảo, Mãnh Hổ Đạn Thoái, Mãnh Hổ Đẩu Mao, chính là bốn động tác tỉnh giấc của mãnh hổ.
Hai chân Chu Phàm hơi cong ngồi xổm xuống, sau đó hai tay thành móng vuốt, từ dưới lên trên làm động tác vươn eo. Đốt sống thắt lưng, đốt sống ngực, đốt sống cổ của hắn theo đó mở ra, cơ bắp nửa người trên từ từ thả lỏng, hai móng vuốt lại vung từ trên xuống dưới, toàn bộ cột sống cong về phía sau, eo lưng giống như một cây cung lớn, cơ bắp nửa người trên đột nhiên căng chặt.
Chính là trạng thái thả lỏng và căng chặt này, hô hấp của Chu Phàm cũng thay đổi theo. Sau khi Chu Phàm hoàn thành ba lần động tác Mãnh Hổ Thân Yêu, hắn cảm thấy cơ bắp toàn thân hơi tê tê.
- Nhịp điệu hô hấp có chút không đúng, luồng khí hít vào không hoàn toàn đến vị trí huyệt đạo mà Mãnh Hổ Thân Yêu yêu cầu.
Chu Phàm lắc đầu, trên mặt lộ ra vẻ không hài lòng.
Chu Phàm không ngừng luyện tập Mãnh Hổ Thân Yêu, không ngừng sửa chữa động tác của mình, mãi đến hơn hai mươi lần, hô hấp và động tác hoàn toàn nhất trí, hắn mới hài lòng dừng lại nghỉ ngơi.
Ngoài cơ bắp đau nhức, toàn thân cũng nóng hầm hập, giống như ngâm nước nóng vậy. [Hổ Hình Thập Nhị Thức] đã miêu tả, đây là trạng thái nên xuất hiện khi tu luyện Mãnh Hổ Thân Yêu, nếu không chính là luyện không đúng.
Tinh thần Chu Phàm phấn chấn, hắn bắt đầu luyện tập thức thứ hai Mãnh Hổ Tẩy Trảo. Mãnh Hổ Tẩy Trảo là rửa móng vuốt trước, đối với người mà nói chính là rèn luyện nhóm cơ bắp cánh tay. Chu Phàm bắt chước động tác Mãnh Hổ Tẩy Trảo, bắt đầu hít vào thở ra, mãi đến lần thứ mười, động tác mới hoàn toàn chính xác.
Hai cánh tay của hắn có cảm giác nóng bỏng. Độ khó của động tác Mãnh Hổ Tẩy Trảo hiển nhiên đơn giản hơn nhiều so với Mãnh Hổ Thân Yêu.
Chu Phàm lại nghỉ ngơi một lúc, sau đó bắt đầu luyện tập thức thứ ba Mãnh Hổ Đạn Thoái. Toàn bộ người Chu Phàm trồng cây chuối, hai chân bắt đầu đá về phía sau liên tiếp. Mãnh Hổ Đạn Thoái không chỉ rèn luyện cơ bắp đùi, cũng có thể rèn luyện cánh tay rất tốt, nhưng độ khó cũng là cao nhất trong ba thức.
Mãnh Hổ Thân Yêu rèn luyện cơ bắp ngực bụng eo lưng nửa người trên, Mãnh Hổ Tẩy Trảo và Mãnh Hổ Đạn Thoái lại rèn luyện cơ bắp tứ chi, như vậy chỉ riêng ba thức này đã bao gồm gần như tất cả các nhóm cơ bắp của cơ thể con người.
Tốn một buổi sáng, Chu Phàm mới hoàn toàn nắm giữ được Mãnh Hổ Đạn Thoái.
Bởi vì chống đỡ vô số lần, tứ chi của hắn đã có chút chuột rút, toàn thân Chu Phàm đều là mồ hôi, không thể luyện tập tiếp mới bất đắc dĩ dừng lại.
Chu Phàm cũng hiểu đạo lý dục tốc bất đạt, nhưng năm ngày sau, hắn phải đi đội tuần tra báo danh, đến lúc đó cũng không có nhiều thời gian tu luyện như vậy, hơn nữa cũng không biết còn mạng đi tu luyện hay không.
Nếu có thể, Chu Phàm thậm chí hi vọng mượn năm ngày này vượt qua cánh cửa đầu tiên của Vũ Đạo, bước vào cảnh giới Lực Khí Sơ Đoạn như Lỗ Khôi đã nói. Có điều chuyện này rất khó, nhưng cũng phải nỗ lực thử xem.
Buổi trưa, phu thê Chu Nhất Mộc không trở về, Chu Phàm tự mình đi phòng bếp ăn cơm sáng còn thừa, lại nghỉ ngơi một lúc.
Đợi tinh thần lại phấn chấn, hắn lại đi tới sân sau nhà mình. Buổi chiều hắn muốn luyện tập Mãnh Hổ Đẩu Mao.
Đây là thức cuối cùng trong [Hổ Hình Thập Nhị Thức] Tố Tỉnh Tứ Thức, cũng là thức quan trọng nhất trong bốn thức. Có thể vượt qua ngưỡng cửa Vũ Đạo hay không, chính là dựa vào thức cuối cùng này.
Bốn động tác mãnh hổ tỉnh giấc, bí quyết của Mãnh Hổ Đẩu Mao chính là chữ “Đẩu”.
Chu Phàm tứ chi chạm đất, nằm sấp trên mặt đất, ánh mắt sắc bén nhìn phía trước, giống như một con mãnh hổ.
(Chương này kết thúc)