"Giải đáp nghi hoặc cho ngươi?" Chúc Vị Lai dường như nghĩ đến điều gì đó, hắn thở dài nói: "Còn phải xem ngươi muốn biết điều gì. Ngươi tu luyện chính là Thư chi đại đạo, nếu luận về kiến thức uyên bác, e rằng cả Hỗn Độn Thụ thế giới này cũng không có mấy ai sánh được với ngươi, ta đây cũng chẳng thể bì kịp."
Thư Nhất Thư lộ vẻ mặt bất đắc dĩ, cười đáp: "Cũng chính vì ta tu luyện Thư chi đại đạo, cho nên ta mới khó có thể bước vào cái cảnh giới không thể nói kia. Nhưng làm gì có sinh linh nào thật sự cái gì cũng biết, ta đương nhiên không thể. Từ nhỏ ta đã thích đọc sách."
"Đến nay ta vẫn không thay đổi thói quen này, mỗi ngày ta đều đọc. Năm tháng đằng đẵng trôi qua, ta đã quên mất rốt cuộc mình đọc bao nhiêu sách vở. Nhưng càng đọc sách, ta càng nhận ra kiến thức mình có được ít ỏi, đáng thương đến nhường nào. Chỉ cần thế giới còn tồn tại, mỗi ngày đều sản sinh ra vô số tri thức, tri thức là vô cùng vô tận."
"Kỳ thực ta không bận tâm liệu mình có thể bước vào cảnh giới không thể nói kia hay không, dù sao ta cũng xem như đã sớm có được thọ mệnh vô hạn. Đọc sách đã có thể khiến ta cảm thấy vui vẻ, ta thích cái cảm giác mỗi ngày đều được đọc tri thức mới mẻ như thế này. Chuyện bên ngoài thật ra chẳng có liên quan gì đến ta."