“Hàng của ta đã tới.”
Khóe miệng Chu Phàm khẽ giật, đường đường là Phật chủ lại đi đưa hàng cho hắn, quả thật là chuyện xưa nay chưa từng có.
Phật chủ phong trần mỏi mệt, trên mặt không giấu được vẻ uể oải, hắn nhìn về phía thuyền, “Tiền bối, ta không tới muộn chứ?”
“Không, ngươi rất đúng giờ.” Thuyền khẽ cười.