Mờ mịt chỉ là tạm thời. Chu Phàm từ nhỏ đã biết, gặp khó khăn mà không có dũng khí để giải quyết, chỉ biết làm đà điểu, thì chỉ có nước chờ chết.
Kiếp trước cha mẹ mất sớm, chỉ có bà nội mang theo hắn và muội muội sống nương tựa vào nhau. Bà nội tuổi già sức yếu, nhưng vẫn cắn răng duy trì cuộc sống cho cả nhà. Chu Phàm cũng thừa kế được ý chí kiên cường bất khuất của bà nội.
Ánh mắt Chu Phàm nhanh chóng trở nên trong trẻo, hắn nhìn về phía Chu Nhất Mộc nói: “Cha, vậy bây giờ con nên làm gì?”
Chu Phàm hoàn toàn xa lạ với thế giới này. Quế Phượng tính cách nhu nhược, chỉ là một nông phụ bình thường, ngược lại Chu Nhất Mộc mặc dù trầm mặc ít nói, nhưng làm việc gì cũng có chính kiến, cho nên Chu Phàm chỉ có thể hỏi Chu Nhất Mộc.
Chu Nhất Mộc thấy Chu Phàm nhanh như vậy đã bình tĩnh lại, trong lòng cảm thấy vui mừng. Trong mắt hắn, có thể nhanh chóng bình tĩnh lại là rất quan trọng, đây là cơ sở để Chu Phàm có thể sống sót. Nếu gặp chuyện cứ hoảng hốt như vậy, thì khi đi tuần tra sẽ rất khó sống sót.
Xem ra nhi tử của mình sau khi trải qua lễ Thúc Phát đã trưởng thành hơn rất nhiều, Chu Nhất Mộc nghĩ thầm, rất nhanh mở miệng nói: “Chuyện này không thể vội được, chúng ta phải chờ đã.”
Chu Phàm hơi nhướng mày, nhưng hắn tin tưởng Chu Nhất Mộc, không nói tiếp nữa.
Bất kể như thế nào thì cuộc sống vẫn phải tiếp tục. Quế Phượng rất nhanh đã hơi bình tĩnh lại từ trong đau lòng, nàng đang bận rộn nấu cơm trưa. Chu Phàm muốn vào giúp đỡ, xem như tận hiếu tâm, dù sao bây giờ hắn cũng chỉ có thể sống thêm bốn năm nữa.
Lúc này, thôn chính La Liệt Điền lại đi tới Chu gia.
“Mộc.” La Liệt Điền nghiêm mặt nói. Bình thường hắn luôn cười tủm tỉm, nhưng lần này tới cửa lại không thể cười, cho nên thoạt nhìn rất nghiêm túc.
La Liệt Điền xử lý loại chuyện này rất có kinh nghiệm, nếu thái độ không nghiêm chỉnh, rất có thể sẽ cho đối phương cơ hội mượn cớ phát huy.
“Thôn chính, mời vào.” Chu Nhất Mộc biết La Liệt Điền chắc chắn sẽ đến, cho nên đã có chuẩn bị.
La Liệt Điền không khách khí, đi theo Chu Nhất Mộc tiến vào tiểu sảnh của Chu gia, ngồi xuống chiếc ghế gỗ sắp hỏng kia.
Chu Phàm đi ra khỏi nhà bếp, rất nhanh bưng cho La Liệt Điền một chén nước.
Chu Nhất Mộc châm một chút thuốc vào tẩu, hút một hơi, chờ La Liệt Điền mở miệng.
La Liệt Điền nhìn Chu Phàm đang đứng ở bên cạnh, muốn nói lại thôi.
“Thôn chính, hôm nay nó đã Thúc Phát, không còn là tiểu hài tử nữa, chuyện trong nhà cũng không định giấu nó.” Chu Nhất Mộc nhàn nhạt nói.
“Cũng được.” La Liệt Điền gật đầu nói: “Mộc, sự tình là như thế này, hài tử sau khi Thúc Phát đều phải nghe theo sự sắp xếp của thôn để làm việc, A Phàm cũng không ngoại lệ.”
“Gần đây đội tuần tra bên kia đang cần bổ sung nhân thủ, ta thấy A Phàm cũng khá lanh lợi, nên muốn để cho nó gia nhập đội tuần tra, cống hiến sức lực cho Tam Khâu thôn, ngươi thấy thế nào?”
Chu Nhất Mộc gật đầu nói: “Không thành vấn đề.”
Chu Nhất Mộc biết La Liệt Điền hỏi ý kiến của hắn, chỉ là lời khách sáo mà thôi. Thọ mệnh của Chu Phàm thấp như vậy, cũng chỉ có thể gia nhập đội tuần tra, hắn không có cách nào cự tuyệt.
“Vậy trước tiên cảm ơn ngươi đã thông cảm.” La Liệt Điền bưng chén nước uống một ngụm, coi như đã an tâm.
La Liệt Điền vốn cho rằng Chu gia xử lý rất phiền toái, dù sao Chu Nhất Mộc rất có nhân duyên trong thôn, cũng không dễ trêu chọc. Nếu Chu Nhất Mộc vì nhi tử mà làm ra chuyện gì, La Liệt Điền cũng sẽ không cảm thấy ngạc nhiên.
Nhưng may mắn sự tình lại rất thuận lợi.
“Khi nào thì để cho hắn đi đội tuần tra báo danh?” Chu Nhất Mộc hút một hơi thuốc hỏi.
“Đội tuần tra bên kia khá vội, đội tuần tra nói nhóm người mới này năm ngày sau sẽ nhập đội.” Trên mặt La Liệt Điền lộ ra vẻ áy náy, “Cho nên thời gian tạm định là giờ Mão nhập đội năm ngày sau, cũng chính là sáng ngày thứ sáu tính từ hôm nay.”
Giờ Mão là lúc mặt trời mọc, thường chỉ từ 05 giờ đến 07 giờ.
“Được, ta sẽ để cho hắn đi báo danh đúng giờ.” Chu Nhất Mộc dứt khoát đáp ứng.
Thấy Chu Nhất Mộc đáp ứng, La Liệt Điền đưa tay vào trong ngực, sau đó đặt ba đồng tiền tròn có lỗ màu vàng nhạt trên bàn gỗ.
Trên tiền tròn khắc phù văn hình nòng nọc.
“Theo quy củ, ba huyền tệ này là thôn cấp cho A Phàm gia nhập đội tuần tra lần đầu tiên, sau này mỗi tháng A Phàm có thể lĩnh một xâu tiền đồng, mỗi năm có thể lĩnh một huyền tệ làm tiền lương. Mộc cứ yên tâm, thôn sẽ không bạc đãi A Phàm.” La Liệt Điền ôn tồn giải thích.
Lúc La Liệt Điền nói chuyện, hắn nhìn ba đồng huyền tệ, trong mắt lộ ra một tia tham lam.
Đây chính là tiền do quan phủ Đại Ngu chế tạo, là tiền cứng hẳn hoi.
Đương nhiên La Liệt Điền cũng chỉ có thể hâm mộ, không dám tham ô một chút nào, bởi vì đây chính là tiền bán mạng!
Tiền gì cũng có thể tham, chỉ có tiền bán mạng là không thể tham, nếu không thì đừng nói người bán mạng sẽ tìm hắn liều mạng, chỉ riêng luật pháp nghiêm khắc của Đại Ngu cũng có thể lấy mạng già của hắn.
Chu Nhất Mộc nhìn ba đồng huyền tệ này, trên mặt không có một chút vui mừng nào, bởi vì đây là tiền bán mạng, tương đương với việc bán mạng của nhi tử hắn cho đội tuần tra.
Chu Phàm tự nhiên cũng hiểu rõ, hắn thở dài, cảm thấy như mình đang bị cuốn vào một vòng xoáy.
Trước đó Chu Nhất Mộc đã nói rất rõ ràng với Chu Phàm, gia nhập đội tuần tra là lựa chọn duy nhất của hắn, không còn lựa chọn nào khác.
Nhiệm vụ La Liệt Điền tới Chu gia lần này coi như đã hoàn thành, hắn đứng dậy nói: “Vậy ta sẽ không quấy rầy nữa.”
“Đang nấu cơm trưa, ăn xong rồi đi.”
“Không được, còn có rất nhiều chuyện chờ ta xử lý, lần sau lại tới quấy rầy.”
“……” Chu Nhất Mộc tiễn La Liệt Điền ra cửa, sau đó lại xoay người đi trở về.