Logo
Chương 8: Thần Thủ Trát Thận (2)

“Không cần đa tạ, tất cả mọi người đều là bào trạch, cùng nhau giết địch báo quốc.” Thịnh Hoài An nhe hàm răng trắng cười nói.

Thịnh Hoài An nói xong, không tiếp tục cùng Tả Cố trò chuyện, hiện tại chính là lúc săn giết Hung Nô địch quân, thu hoạch điểm giết chóc.

Nhìn thấy Thịnh Hoài An lại đi nhằm vào thận của Hung Nô địch quân, Tả Cố không nhịn được rùng mình một cái, trong lòng thay Hung Nô địch quân mặc niệm.

Thịnh Hoài An cứ như vậy, di động trên chiến trường, tìm chuẩn cơ hội liền đâm một nhát.

Nhìn thấy Trương Đại Ngưu đang cùng một tên Hung Nô địch quân đại chiến, đánh cho địch quân liên tiếp lui về phía sau, không rảnh lo những chuyện khác, Thịnh Hoài An cầm đao, tìm chuẩn thời cơ.

Tay nâng đao lên, đâm vào bên hông đối phương.

Tên Hung Nô địch quân kia nhìn thanh đao đâm vào bên hông, lại nhìn Thịnh Hoài An, trong mắt tràn đầy phẫn nộ và không cam lòng.

“Tiểu nhân ti tiện, ngươi đánh lén, ngươi không giảng võ đức…”

Thịnh Hoài An tỏ vẻ xin lỗi, trên chiến trường, lấy việc giết chết đối phương làm mục đích, ngươi quan tâm ta có đánh lén hay không.

Rút đao ra, suýt chút nữa ngay cả thận của đối phương cũng lôi ra ngoài.

Trương Đại Ngưu nhìn thấy khóe miệng co giật, Thịnh Hoài An nhìn có vẻ mi thanh mục tú, nội tâm lại vặn vẹo như vậy, chuyên chọn thận của người khác mà ra tay.

“Hoài An huynh đệ, chiến trường nguy hiểm, ngươi phải cẩn thận một chút.” Trương Đại Ngưu nhắc nhở.

Chuyên đâm thận của người khác như vậy, rất dễ bị người khác ghi hận.

“Hắc hắc, đa tạ Đại Ngưu ca nhắc nhở, ta biết rồi.” Thịnh Hoài An cười đơn thuần.

“…”

Trương Đại Ngưu nhìn nụ cười của Thịnh Hoài An, rất muốn nói một câu, Hoài An huynh đệ, ngươi vẫn là đừng cười nữa, nhìn có chút doạ người.

Gặp mặt Trương Đại Ngưu, Thịnh Hoài An lại bắt đầu sự nghiệp vĩ đại đâm thận của mình.

Trong loạn đấu như vậy, rất dễ để hắn nhặt được món hời, hắn phải giết thêm vài tên địch, tích lũy sát lục trị, sau đó nâng cao bản thân.

Chiến đấu kéo dài đến tận hoàng hôn, Hung Nô địch quân trèo lên tường thành, đều bị thủ quân chém giết trên tường thành, không để cho đại quân Hung Nô chiếm được tường thành.

Đại quân Hung Nô thấy không thể chiếm được tường thành, đành phải thu binh.

Nhìn đại quân Hung Nô như thủy triều rút đi, Thẩm Hoài An nhìn thanh đao trong tay, đã chém đến sứt mẻ.

Trên tường thành, dưới tường thành, chất đầy thi thể, có Hung Nô địch quân, cũng có thủ quân.

Lúc này, Hung Nô phái ra một nhóm nhỏ, đang thu liệm thi thể Hung Nô sĩ binh.

Hai bên tiến vào giai đoạn ngừng chiến ngầm hiểu, thu liệm binh sĩ tử trận.

"Vù vù ~"

Gió bắc gào thét, tinh kỳ trên tường thành tung bay.

Mặt trời đỏ rực, chiếu rọi đại địa, nhuộm lên đại địa một mảnh đỏ.

Nhìn đại quân Hung Nô rút đi, thủ quân không hề hoan hô, cũng không vui sướng, mà là đầy vẻ ngưng trọng.

Thẩm Hoài An nhìn ánh tàn dương kia, lại nhìn binh sĩ đang quét dọn chiến trường, đang di chuyển từng cỗ thi thể.

Thi thể Hung Nô sĩ binh, trực tiếp bị khiêng ném ra ngoài tường thành, bọn họ không rảnh hảo tâm, đi thu liệm thi thể Hung Nô sĩ binh.

Ném xuống tường thành, tự nhiên sẽ có người Hung Nô đến thu xác.

Máu tươi nhuộm đỏ gạch trên tường thành, dưới ánh tà dương, có một loại cảm giác khó tả.

"Tàn dương như huyết, nguyệt như câu, bao nhiêu trung hồn vùi thâm thu!"

"Đừng có ở đó làm ra vẻ văn nhân, đi thôi, về đội." Lão binh nói với Thẩm Hoài An.

Thẩm Hoài An thu hồi bi thương, đi theo lão binh bọn họ, rời khỏi tường thành, hiện tại đổi ca, đổi doanh khác đến phòng thủ tường thành.

Trên đường trở về quân doanh, Thẩm Hoài An thấy, mười người lão binh dẫn theo, thiếu mất bốn người.

Điều này có nghĩa là, trận chiến buổi chiều, đội ngũ này của bọn họ, đã có bốn người tử trận.

Trên đường trở về, mọi người đều rất trầm mặc.

Chiến trường, chính là một cỗ máy xay thịt, không ngừng có sinh mạng bị nghiền nát bên trong.

Bọn hắn cũng chẳng hay, một ngày kia bản thân cũng sẽ gục ngã.