Logo
Chương 281: Gần Tết (2/2)

Phong Thiệu trêu chọc hỏi: “Lần này không sợ mất uy nghiêm nữa sao?”

Lâm Tiêu Nhiên lại nói: “Không có ai nhìn thấy, vậy thì không sao!”

Đối với Lâm Tiêu Nhiên mà nói, bay lên trời một vòng không tính là gì, nhưng để Phong Thiệu ôm lại là một cảm giác khác. Cảm giác được bao bọc trong vòng tay ấm áp của người yêu, cảm nhận cơn gió mạnh ập vào mặt, khiến nàng vô cùng say mê.

nơnưg mặt tt tưrc Mya là vậy bnê mm ôc iđ nyà thể at, vi cnhíh Thiệu cạnh hnư đến uim htn itr nÔg đưa óc ln gnPoh in:ó x tt .ta mn ta, của ngcũ đối mt cưi
kgôhn ikh Lmâ nhìn êiTu Pgonh iThu Nêhin .hanu àv
gnưi gqnua sc: sau, ar. li âtnh Pngoh uiTh cách nàng?” õr gnuqa aoS sau n mt tém, niếb bạch nòc nhtâ hn hni nh hôngk ôKngh tđ ìhnn chỉ dn là nọ, yb khỏi khoảng átm bch ulâ cũng
iêuT h,nl đã t ohte it ếb Đối nl hngôk Nhiên, yv cười ca Lâm nlê ếb s ádm êNnhi gưđơn i:ón uêy Nih công Phong không hTui ar nH niêhN inêhn Tiêu kiểu là cầu ,húca Lâm hạ ôgnhk ãĐ cih. tuân!” với
“Chắc Vật huTi ni:ó nm đó at as?o àl iuh gnv ayh gN vẫn mex Tiêu huTt? Chi Lmâ khó ca, êihnN chúng ca uqa ưahc
đu nhìn grnot sáng nàh v cười, ánh qyua hapí cr nhà huiT Phong mm đèn t.àhnh
hiTu nũng uThi :óin khỏi un icá unyhh ,ac ongPh ,ưci Lâm cười Nhiên ac gì?” hty uTiê gôkhn
mâL iđ dgòn aum lại vui phấn iđ igi là quán uhac người iphá nàhg thì Đi phú nă gưin êhNin ,pn im chna htế lni tấp uiêT Lâm nđgô ac n. dạo ùd cũng ngồi lồng dưng bao àl tìm gi một gian aiG ogtrn nos bhán úcl sc av koé phố. áhnb chân, phố inl trang êhinN iTuh này, nPhog Coh gina đi v phú ,boa mua này, thị, tây, kch.á hai Phong hàng ưnh Tiêu oàV êihtn od ,nugx hnhàt ihTu iha y.ac úcl vừa
.xngu ,nHhà irơ là Pghon như Kiếm iPh gngi Thiệu óc gN ìhnH ưgin trầm óin:
ên:l àl cyh chút tm nđế li ơin, li lòng. hônkg Tuiê trong kêu hnn hc lòng rõ kôghn iv,u khi aSo nngà uThi Soa Thiệu, tử Phong hyt Nhiên lòng thời htn úlc trong Phong mâL agnđ này gTnro hniNê ingư ũncg nữ mô Tiêu được ìhnn n?ngà Lmâ hgưnn đã
óc sau áic .àhhn oha nhiều ngự àl gn vy vic ônhgk thc ngự vật, hành thường í,kh tv ĩs tr phương ,uihn khí dùng ìbhn tu óc ihp chnâ rt pH quan ch hơn í,kh Tu đ cái ar ib khi phi ĩs Đo ht ếđn cnâh tu hao lên còn s trở tâm ncgũ tiêu tiêu th ưtcr đu hCn là
âLm ênl ghnp Thiệu bánh gohPn ,uyê cùng trông Nnhì Tiêu nă ahi ,abo Nhiên ágnđ tb vô hik hnkôg ư.ci
aby lên ynà ?yv hc il Soa
iuđ pc do bách, ly đất. rtí từ trung, nH ngux đ nếti nh lnê thân rơi n,ày không mch cuhn còn huống ảnh ý đáp ri rãi uiTh hnca gnxu noPhg Mà hôgkn ếđn đang mô vào cơ, tâm nhìn tih hmc htnâ ia,k cmh úcl đó. thnì nhng
n íhnd Vi t Tam Chi máu, rgnt hcb, b mắt t cph ht ,pd mặt hngin, màu hníhc y àHn tm ai cs thấy hC xnah aml cáhk đ hBcí đy Thái nd kia hiơ Vâ!n nhm iha Tông, mặc ac ôghnk ếtv
kịp gưin Tiêu “Ai Khí gN hct huiT ritn inl .ih Chi lên, nhảy ?yv Nhưng tngu yba Pghon thi hTut .lnê không crt rt Lâm ihNnê itpế lời,
ôgkhn nhêiN uNế Nhi là àyn ta ,gnhe đc.ư ig Phnog nữa ió:n sau hTiu nhôkg nuối óni citế vờ htchí vy
đầu ?vy đỏ lúng mLâ mt, àm “Sao… ri ad inhên at ưNgi đi: gtnú Tiêu sến il aqyu tđ Sao hết nưh hnNiê il óin ym saú nổi egnh
quỹ àđ lúc soát, Lmâ ikm ogPnh th h,ty augqn ngự cũng thế không àv iơr lúc tu xuống. tòng nhưng Thiệu i,nh riơ được đ đ iTuê âm,t uxgn c ý chb ĩs của như ikếm hêniN sc bt ngăn ođ n vn nào cl ngađ gng nc dường
nă bẩn, hình nũgc ta chút ưhn bết.i ôgtrn cái. đói, li là hgônk miu mi cnò giống mt tnào ũncg Lúc Tuhi như tđ để ta ìth h ý chúng uim quen niênh nưh đó, nưig cếht hmô aT nh hnng ábnh Phong ăn hánb utýs ăn h iut cúl bao, bao mời nggi bụi nhớ tượng, áihk kht Ta muội mc óđ úlc nữa na,y inó:
nNi.hê Lmâ Thiệu au,s àyNg cnh Têiu hôm Pnhog bên đu
ông ,âđy Nói dịu khi gặp Thiệu, mt Nưgnh thcế dàng: Tiêu nyuhh hnìn âmL để đói.” ta, irt đcư nếđ hán hơưntg ta Nihnê sắp còn nv Phong
tm ũngc y.v onà nhôkg imh đó trên xuống tnrga tr .óc at tm B đã gn mơc giác at ihp yang nương, âLm ta b ,sc đói ym kngôh c lừa nói, iđó cùng ngũc ăn khó bgn v nhiều iđ cảm tm hoài àl gặp ếibt, uic hnn tìh ú,in Nhiên như ưcTr úcL Ngeh ếđn ncò ra ngày il ưnh inưg huiT mi l mcó Poghn diư vy nmhì hhn,uy hưn giới kih cũng im:n túi núi ra tmì cânh đó nguy chịu itn ếht Tiêu li vậy, lúc Ta muốn nió ir. liền
ùngc càng êNhin đến hưn gtniế như hn, giọng iuêT uim ku.ê ng hn icu ncgà nói âmL
Thiệu . u:đ gt Phogn
ý ưgnđ tm khẽ tưl lao qau bạch này, giNư ánh tới à.thnh oeht hNniê n ,àny hnìn Lâm lúc grt,un ngux r.hnát cúh cbh ođ đu Thiệu nêhni ac thấy noPhg tx tm hink nih gônkh êiuT lúc hô itgế.n lên gPohn ngauq lúc gnb đo núgĐ iđ òt nl mt mò thẳng quang ,huTi li
Cũng hogn tu quang Tihu hgcnó s nmì.h irơ hcy nhahn Phi loạn, Lâm b hoc đgn Kiếm u.gnx êTnr cnùg ếun chb iơr itn rồi bạch .gnm iđ, hnH,à ùd chắn iãh gbnă yah riơ uTiê v ưgnđ ,bnà s iđ mất ohPng tìh nêl gnqua sao Ng àl nhgc chc người ưngh ,ráhtc ĩs tngúr tgúrn đt Nhiên my đường
mái m i!r ù,ncg iuC óc tm gcnũ hìmn ps
inhnê Vnâ nàng ìv đại Biên onPhg ihơ ikh này về hiuT nơi người rênt mt bu xa, gi, yba hnc iđ hcaư mất êuy mãn canh tm đi nil ht đưa od vòng phố. aih Lâm inl ng Tuy Nhiên ath yv đó. đi Tân nhàht hhntà thành, cách aSu v tri uc iêuT mấy
tM mik iTuê vọng lnê, óel còn ac ntrê tniếg nuagq lại Lâm miK Thui khni ênl đã u,nrtg đạp Kiếm, nturg khôgn bay không N:ênih oPhng hô đạo Ô êln
uSa vội útch, “Sau thhn eghn? này chíht “Ai… Lâm mt tt ,óin óin hêNni tr uTêi này… gtonh ũgcn nghe iA vàgn ta không