CHƯƠNG 1356: GIÓ DỪNG MƯA NGỪNG (1) ---✰-✰-✰---
Mây mù tán đi, trời cao trăng sáng sao thưa.
Hứa Bất Lệnh rảo bước trên quan đạo bên ngoài thành Hàng Châu, vết thương nơi bả vai đã được Trần Tư Ngưng băng bó lại, bầm tímr trên người cũng dần dần tuột đi, chỉ là đôi tròng mắt vẫn nhíu chặt, vuốt ve mảnh ngọc bội nho nhỏ trong tay.
Trần Tư Ngưng và Hứa Bất Lệnh cùng nhau đuổi theo về hướng bmắc hơn mười dặm, mới đầu còn có thể ẩn ẩn nhìn thấy dấu chân Tiểu Đào Hoa, đến sau trực tiếp mất đi tung tích.