Trôi nổi trong biển Lãng Quên, hắn lẳng lặng suy tư.
‘Dựa theo suy đoán trước đây của ta, nếu bản chất của Vực Sâu vẫn giống với kiếp trước, vậy thì liệu có phải sắp tạo ra một trận huyết chiến nữa không? Ngoài ra, ta cũng đã đạt được không ít huyết mạch của các đại chủng tộc, ác ma và ma quỷ, có lẽ nào cũng phải phân phối cho bọn gia hỏa này? Để bọn chúng có thể chém giết càng thêm kịch liệt hơn?’
Không có người chỉ đường dẫn lối cho hắn, cũng không có Vực Sâu thứ hai làm hàng mẫu, Trương Vinh Phương chỉ có thể mò đá quá sông.
Thời gian dần trôi, trước mắt hắn bỗng nhiên chợt lóe, trông như có thứ gì đó phát sinh biến hóa.