Phương Bình không hề khách khí chút nào, cũng không quan tâm Tưởng Hạo giấu bao nhiêu tin tức, nhìn Hồng Vũ, cười nói: “Đều là người có tư duy, có suy nghĩ, các ngươi tự tìm đi. Chẳng lẽ đến ải khác, ta lại đi hỏi các ngươi cách qua ải? Có hỏi, các ngươi sẽ nói sao? Mẹ nó, đừng chỉ biết tham của người khác. Cút đi. Các ngươi tự tìm đi, không tìm được thì cứ ở lại đây.
Già mà không hiểu chuyện, ngươi nghĩ chúng ta dễ ức hiếp vậy sao?”
Mọi người không nói gì, ai dám bắt nạt các ngươi. Một đám người điên, một đám thần kinh!
Đặc biệt là ngươi đấy, Phương Bình!