Lê Chử giả bộ thân thiện, cười nói: "Phương Bình, nếu ngươi thực sự muốn đổi thì cũng được! Nhưng... danh tiếng của ngươi, không đáng tin chút nào! Ai biết liệu ngươi có triệt tiêu sức mạnh truyền tống một lần nữa hay không... hay là vậy đi, ngươi cho chúng ta đi trước, chúng ta chắc chắn sẽ giao đồ cho ngươi."
"Ngươi tỉnh ngủ chưa?" Phương Bình kinh ngạc nói: "Ngươi cũng già lắm rồi, sao nói chuyện ngây thơ vậy, ngươi mới tỉnh ngủ nên ngáo à? Người nghĩ ta đần hay ngươi đần?"
Lê Chử cũng không nổi giận, bớt cười lại, nhẹ giọng nói: "Nhưng chúng ta cũng không tin ngươi..."
"Phí lời, các ngươi chỉ cần để lại đồ cho người khác giữ là được, các ngươi có thể thoải mái đi, thế chẳng phải tốt hơn sao? Các ngươi đi rồi thì ta tới lấy, an toàn chưa?"