“Đã đến rồi, không mua chút gì sao? Hay là chưa tìm được món hàng ưng ý? Thật ra nơi đây vừa về một lô hàng mới.”
Dương Dật khẽ mỉm cười, song trong mắt đối phương lại hóa thành vẻ mặt như muốn nuốt chửng người, khiến kẻ khác rợn tóc gáy.
Vài con cá mòi chân dài cường tráng chạy ra, cùng lúc đó, vài bộ xương khô khoác giáp vàng cũng xuất hiện, bắt đầu bày hàng mới lên tủ hàng, những thực phẩm không còn tươi thì trở thành bữa tối của Dương Dật hôm nay.
“Sao nào, đều không vừa mắt ư? Thật ra trong khoang thuyền còn có hàng khác, ngươi muốn gì có thể...”